Bị bảo là quá nhạy cảm...


Thôi, bonus quả này ở đây, sau vụ Johnnie Walker, hichic:
RED LABEL: Sự đậm đà mạnh mẽ
Jonnie Walker Red Label là loại whisky bán chạy nhất thế giới, ra đời năm 1909, là loại wishky truyền thống của Scotland có hương vị mạnh mẽ, ngon, ngọt và thoảng mùi khói từ sự pha trộn 35 loại whisky lại với nhau. Hương vị đậm đà và độc đáo của JWRL có nghĩa là cho dù bạn có pha nó với bất cứ thức uống nào khác, nó vẫn giữ được hương vị tuyệt hảo để bạn tận hưởng cùng bạn bè mỗi ngày.
Một cách thức tuyệt vời để thưởng thức JWRL: Để có 1 vị ngon tuyệt hảo, đậm đà và tươi mát, cho nhiều đá viên vào ly, rót vào 1 lượng vừa phải JWRL, pha thêm nước soda hương gừng (ginger ale) và trang trí ly rượu với 1 lát chanh.

GREEN LABEL: sự khám phá thú vị
JWGL là bí quyết được giữ gìn kĩ nhất của JW, được tạo ra bằng cách pha chế một cách chuyên nghiệp 12 loại whisky mạch nha có chất lượng vượt trội để tạo ra 1 hương vị mạch nha đích thực, với chiều sâu và sự tinh tế cao. Đây là loại whisky dành cho các bữa tiệc và lễ hội ngoài trời. Nó phảng phất hương vị của rừng, của biển và của hoa quả. Hương vị đậm đà, nồng quyện với nhau trong khi vẫn giữ được đặc tính của riêng chúng.

Thưởng thức: Cho 1 hoặc 2 viên đá vào ly và rót vào 1 lượng vừa phải JWGL. Lắc xoay nhẹ ly để hương vị toả ra.

GOLD LABEL: sự đam mê sang trọng
JWGL đã được miêu tả là "mật ngọt quyến rũ", và quả thực như vậy. Với ngụm đầu tiên bạn sẽ biết ngay tại sao. Vẫn sử dụng công thưc pha chế nguyên gốc năm 1920, loại rượu whisky này có hương vị mịn màng, sang trọng và khêu gợi, với vị ngọt của mật và hương thơm nhẹ nhàng của trái cây, JWGL vốn bản thân nó đã là 1 sự quyến rũ.
Cách sang trọng để thưởng thức JWGL: ướp lạnh JWGL là 1 cách hay nhất để thưởng thức hương vị đầ quyến rũ của nó, điều này làm tăng thêm sự mượt mà, lan toả hương thơm của trái cây và vị ngọt của mật ong, tạo ra 1 hương vị ngon kì diệu, đậm đà, nhẹ nhàng và kéo dài. Có 1 bí mật nhỏ : hãy thưởng thức JWGL với chocolate, bạn sẽ ngạc nhiên. Đặt chai rượu vào tủ lạnh qua đêm và lý tưởng nhất là rót rượu vào những ly nhỏ đã được ướp lạnh.

BLUE LABEL: Loại quý hiếm nhất
JWBL là loại whisky Scotland cực kỳ sang trọng, được tạo nên từ những loại whisky hiếm và đắt tiền nhất trên thế giới, mỗi chai đều được đánh số riêng để phản ánh điều đó. Trong hàng triệu thùng rượu có sẵn, chỉ một số là tạo ra được những hương vị rất độc đáo cần thiết cho JWBL.
Thưởng thức: Các loại whisky có trong JWBL là những loại whisky hiếm và nên được thưởng thức với nồng độ cao nhất, và vì vậy, cách tốt nhất để tận hưởng JWBL là thưởng thức nó nguyên chất với 1 ly nước suối có đá riêng, uống nước lạnh sẽ làm mát miệng và để cho 1 chút nước kết hợp với rượu whisky sẽ làm toả ra những hương vị đậm đà ở mức độ cao nhất.

JW Blue

Lộn ruột vì một email.
Lại nhớ 1 adv: "Hey lady, don't be serious about anything. Life is too short and simple". Yes, man, I do understand. I know, but things like this drives me crazy.
Xuân, you have Navigation in HCM, you have SICOT in HK, you have VOA7 in HUE, you have TC in BKK, you have... you have..., you have many things to do this Aug rather than being điên about these crazy things at this moment.
Work đi Xuân.
OK, I work.

Cung Xử Nữ


Nhận biết cung Xử Nữ như thế nào???

Rất dễ nhận dạng Xử Nữ giữa mọi người khác, trước hết vì tính cách hoàn toàn không phô trương, không ồn ào, nhiều lời, họ luôn có một phong thái đặc biệt. Bạn luôn nhận thấy trên nét mặt Xử Nữ một sự đăm chiêu, suy tư. Vẻ như người đó lúc nào cũng đang suy nghĩ căng thẳng - và điều đó hoàn toàn phù hợp sự thực. (có bao giờ đăm chiêu đâu nhỉ)

Một Xử Nữ điển hình là người có thân hình mảnh mai, cân đối (nếu, dĩ nhiên, không bị di truyền bởi bậc cha mẹ có thân hình to đậm), với đôi mắt đẹp và thông minh. Mắt của Xử Nữ thường trong sáng đến nỗi bạn có thể nhìn thấy hình ảnh mình trong đó như nhìn vào gương. Đa số họ duyên dáng và hấp dẫn, mặc dù đôi khi thoáng qua một nét phù phiếm. Họ khá quan tâm đến hình thức của mình. Nếu lẳng lặng quan sát Xử Nữ, bạn sẽ thấy họ hay soi gương, nhất là vào những lúc không có ai xung quanh. Xử Nữ rất coi trọng trang phục. (Eo ơi, chí ní, híhí)

Phần lớn Xử Nữ không cao, hơi cơ bắp, sức bền thể chất tốt hơn là người khác cảm tưởng sau cái nhìn ban đầu. Họ có sức chịu đựng công việc trí óc cường độ cao hơn mọi người thuộc cung Hoàng đạo khác (tuy nhiên cũng cần đề phòng căng thẳng thần kinh). (Hichic)

Mặc dù phong thái của Xử Nữ thường bình lặng và thậm chí lãnh đạm, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, che giấu những diễn biến nội tâm mạnh mẽ. Thay vì biểu lộ những cảm xúc, họ lại dồn nén chúng vào bên trong - điều thường làm ảnh hưởng tới sức khoẻ, trước hết là tới chức năng tiêu hoá và hệ thần kinh. (Vẫn thấy hệ tiêu hóa rất tốt đấy thôi, bằng chứng là mỗi ngày một...)

Xử Nữ rất chân thành trong mọi biểu hiện của mình, họ là những người rất đáng tin cậy. Tuy nhiên trong trường hợp không muốn làm gì đó hoặc đi đâu đó, họ cũng có thể viện cớ ốm. Đó là lúc khả năng nghệ sĩ của Xử Nữ thức dậy. (hihi)

Xử Nữ rất cẩn trọng và khắt khe trong ăn, mặc, công việc, tình yêu và quan hệ bạn bè. Họ đặc biệt quan tâm chăm đến sức khoẻ của mình. Trí tuệ của họ tỉnh táo đến mức họ không bao giờ có ảo tưởng, thậm chí cả khi đang yêu. Họ không nhìn đời qua cặp kính màu hồng, họ nhìn rõ cả ưu điểm lẫn nhược điểm của người mình yêu cũng như tính chất quan hệ của mình với người đó. (Chậc chậc, đúng tim đen...)

Đa số Xử Nữ có một trí thông minh sắc bén và thâm hậu (đặc biệt nếu bạn nhận bắt được ý giễu cợt thường có trong câu nói của họ). (không dám)

Tuy không thể nói Xử Nữ là những người mơ mộng viển vông, vẻ ngoài của họ nom lãng mạn cứ như vừa từ trên trời rơi xuống. Khi bị khó chịu bởi sự thô tục, ngu dốt hoặc cẩu thả, Xử Nữ có thể gắt gỏng, càu nhàu. Nhưng đa phần thời gian, nhờ tính cách bình thản, thăng bằng của mình, họ là những người rất dễ mến khi tiếp xúc. Họ rất có ích cho các bệnh nhân và người cùng khổ. Những phụ nữ từ thiện nổi tiếng nhất đều sinh ở cung này. Họ bao giờ cũng đầy cảm thông và cứu giúp. Nếu bạn bị nhức đầu, Xử Nữ không chậm chễ chạy đi mua thuốc. Nếu đúng khi đó bạn đang ở nhà Xử Nữ, người đó không cần phải chạy ra hiệu thuốc, vì tủ thuốc ở nhà đã đầy đủ mọi thứ cho mọi sự cố. Hơn thế, Xử Nữ còn biết thuốc có những hợp chất nào, công dụng của nó, và liều dùng ra sao. (Ối giời ơi, không bít tí gì về thuốc đâu, ốm sẽ tự khỏi, kaka)

Mỗi khi đi xa, Xử Nữ thường chu đáo mang theo túi thuốc men, và cả loại kem tắm mà mình quen dùng, vì ở nơi kia nhỡ đâu không có loại đó. Điều này còn có nguyên nhân kinh tế của nó: Xử Nữ hiếm khi mua lẻ một bàn chải răng hay một bánh xà phòng, mà phải cả lô, hay chí ít cũng một chục – như thế rẻ hơn. (Sai)

Thói quen đối với Xử Nữ - là cái gì đó rất bền vững, được thiết lập một lần cho mãi mãi. Nếu một Xử Nữ có thói quen để áo lót ở ngăn bên trái tầng giữa của tủ quần áo, thì khi đến khách sạn trong chuyến đi công tác, người đó nhất định sẽ để chúng vào đúng chỗ đó. Còn nếu chỉ có một ngăn để quần áo, điều đó sẽ gây ra một phút bối rối. Sau một lát suy nghĩ, người đó quyết định trong tình huống bế tắc như vậy tốt nhất cứ để lại áo lót trong vali. (Ngượng thía, ai nại đi nấy cái ví zụ nì cơ chứ, dưng muh...)

Xử Nữ có thể triền miên góp ý, nhắc nhở bạn về những sơ xuất dù là nhỏ nhất (điều dễ làm cho bạn phát điên). Nhưng khi thấy bạn gặp khó khăn, Xử Nữ cũng không chậm chễ giúp đỡ. Nếu công việc của bạn bề bộn và nặng nhọc, đến nỗi cảm tưởng sắp gục ngã, đừng do dự nhờ cậy Xử Nữ. Và người đó sẽ xắn tay áo, lao vào công việc, quyết giúp bạn vượt qua tai hoạ. Thậm chí không cần bạn ngỏ lời xin giúp đỡ. Xử Nữ không thể chịu đựng được sự hỗn loạn, lập tức tìm cách lập lại trận tự hoàn hảo. Tính cách này có nguồn gốc từ tầng bản năng của người đó. Xử Nữ đến làm khách, thường vui vẻ giúp gia chủ dọn rửa bát đĩa sau khi thực khách đã ra về. (trùi ui, đúng quá)

Xử Nữ khác hẳn mọi người ở tính không thể ngồi lâu một chỗ. Chỉ được một lúc là người đó lại đứng lên đẩy ghế, đi lại trong phòng, toàn bộ dáng vẻ cho thấy là không có thì giờ vì đang bận nhiều việc cấp bách. Lúc đó, Xử Nữ vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, không nao núng. Dù bạn có cố tình cũng không thể làm cho Xử Nữ bộc lộ cảm xúc thái quá. (Yep)

Làm những việc hảo tâm, Xử Nữ không mấy khi nhận quà đáp lại. Nguyên do là họ không muốn bị lệ thuộc vào ai. Họ rất thích sự độc lập. Nỗi lo sợ bị lệ thuộc, nhất là ở người luống tuổi, làm cho nhiều Xử Nữ có tính tiết kiệm. Tuy nhiên, khi Xử Nữ vững tin vào sự độc lập kinh tế của mình, họ có thể chi tiêu phóng khoáng. (Chí ní, chí ní)

Xử Nữ khinh thường thói ngửa tay xin xỏ, sự nghèo hèn, nhưng Xử Nữ không chần chừ đến giúp bạn bè gặp hoạn nạn. Xử Nữ không bao giờ ném tiền qua cửa sổ, bởi vì đồng tiền họ kiếm được không phải dễ dàng. Do vậy họ không bỏ qua những khi cần nhận xét gay gắt với những kẻ lười biếng, ăn bám. (Chí ní, chí ní)

Không nên trách Xử Nữ có thiên hướng phê phán, bởi vì người đó phê phán bản thân cũng không ít hơn. Bằng trí tuệ sắc bén của mình, người đó phát hiện thấy những thiếu sót dù là nhỏ nhất trong công việc, trong quan hệ giữa mọi người, và nói chung trong cuộc sống. Xử Nữ không chịu đựng được sự trễ giờ. Người đó tin chắc rằng đó là sự phung phí một cách vô nghĩa quỹ thời gian quý giá của cuộc đời. Vậy, theo nhà chiêm tinh Linda Goodman, nếu bạn không muốn giận nhau với Xử Nữ, hãy cố gắng đúng giờ. (Vâng, đúng thế ạ)

Mặc dù hay góp ý người khác, Xử Nữ không thể chịu được khi người ta góp ý cho mình. Nếu hoàn cảnh xô đẩy bạn phải chê trách Xử Nữ (chỉ nên làm khi không còn con đường nào khác), hãy cố thể hiện sự mềm dẻo và tế nhị nếu không muốn làm hỏng quan hệ với người đó. (Đâu có, lắng nghe đấy chứ)

Xử Nữ là những người khoẻ mạnh thiên phú, nếu như họ không tự hại sức khoẻ bởi làm thần kinh căng thẳng, làm việc quá sức, hoặc bi quan. Xử Nữ rất chú ý ăn uống bổ dưỡng, chăm sóc cơ thể. Nhưng cũng như mọi người trần mắt thịt khác, họ có một số bệnh thường gặp, ví dụ như: rối loạn tiêu hoá, đau đầu, đau khớp chân tay, vai, thắt lưng. Nhưng nhìn chung, nhờ sự qua tâm thường xuyên đến sức khoẻ, Xử Nữ rất ít khi đau ốm nghiêm trọng. (Dạ vâng, mà cầu trời cầu phật ạ)

Xử Nữ thích mèo, chim cảnh và các con vật bé nhỏ khác. Không kém thế, mà có thể nhiều hơn thế, Xử Nữ thích sự chân thực, đúng giờ, cẩn thận, minh mẫn và tính chọn lọc trong quan hệ. Họ căm ghét kiểu lãng mạn nước bọt, thói ở bẩn, thô tục, bê tha và lười nhác. Xử Nữ là những người rất cá tính, thực tế, rành mạch, với cảm nhận tinh tế về cuộc sống, hoàn toàn xa lạ với những đam mê dung tục và cuồng dại. (Ghét mèo kinh lên được, những câu sau quá đúng)

Xử Nữ rất hợp với nephrite (một trong hai khoáng chất làm nên ngọc bích) màu xanh lục lạnh. Còn bạch kim - là kim loại mang lại hạnh phúc cho họ. (Thế mà có phát nào, chán là bán phát ấy, tậu được phải giữ lại thôi)

Danh nhân sinh cung Xử Nữ:
Frederick Ashton, Franz Beckenbauer, Ingrid Bergman, Leonard Bernstein, Sean Connery, Agatha Christie, Theodore Dreiser, Elizabeth I, Greta Garbo, Richard Gere, Võ Nguyên Giáp, Wolfgang Goethe, Tommy Lee Jones, Stephen King, Marquis de Lafayette, Sophia Loren, Richard Marx, Dmitri Shostakovich, Bà phước Teresa.
Nguồn: www.chuyendong.vn
Website counter

@ Independence Palace


Đàn bà cung Xử Nữ

Bạn có nghĩ rằng đàn bà Xử Nữ là biểu tượng của sự dịu dàng, thuần phục và yếu đuối? Nếu thế, bạn sẽ thất vọng. Xử Nữ hoàn toàn không phải hình ảnh một nàng tiên áo lụa e lệ soi bóng xuống mặt hồ chốn rừng xanh.
Đàn bà Xử Nữ dám bỏ chồng vì người tình và đi theo anh ta đến tận cùng thế giới. Nàng thà sinh con ngoài giá thú với người mình yêu, chứ không đời nào cưới người mình không yêu làm chồng. Nàng thuộc loại người đón nhận mọi đòn đau của số phận vẫn ngẩng cao đầu. Bạn thấy đấy, trong những hành động như thế không thể có chỗ cho sự thuần phục và yếu đuối.
Thiên bẩm Xử Nữ rất e lệ. Họ không thuộc loại người gào thét giữa cuộc họp, phóng xe hùng hổ trên đường phố, hoặc tham gia những nơi ăn chơi đáng ngờ. Nhưng Xử Nữ là người đàn bà đích thực, nàng sẽ chiến đấu đến cùng vì hạnh phúc của mình. Nếu trên con đường đó có những trở ngại điệp trùng, nàng sẽ không than khóc, ngất xỉu, hoặc cầu xin giúp đỡ, mà sẽ bằng sức mình quyết vượt qua.
Xử Nữ hầu như không có khả năng làm những điều tội lỗi. Nếu nàng có hành động nào đó thoạt nhìn có vẻ phạm pháp, thì điều bào chữa chỉ có thể đó là hành động vì một tình yêu. Nàng sẵn lòng chịu những hy sinh vô hạn vì người yêu. Nhưng khi thấy cuộc hôn nhân của mình bất thành, Xử Nữ không do dự huỷ bỏ nó. Và nàng sẽ làm điều đó một cách lạnh lùng như bác sĩ trong ca phẫu thuật. Phá bỏ gia đình đối với nàng là một bi kịch lớn, nhưng giả dối trong gia đình và tình yêu thì bi kịch còn lớn hơn. Một khi nàng đã quyết định rằng đó chính là mối tình đích thực và lý tưởng, thì không quan trọng nó có được trang hoàng bằng hôn nhân hay không, nàng sẽ coi nó là báu vật lớn nhất của mình.
Xử Nữ là cung Hoàng đạo duy nhất có khả năng là một bản thể đồng thời vừa lãng mạn như mây xanh, vừa toan tính như quỷ sứ. Trong tình yêu của nàng có bản chất ma thuật biểu hiện bằng sự chọn lựa khắt khe và sức mạnh mà so với nó mọi đam mê yêu đương của các cung khác trở nên thật là mờ nhạt. Tuy nhiên, đánh thức được cảm xúc này của Xử Nữ không phải là việc đơn giản. Trong tình yêu của Xử Nữ, bình diện thể xác bao giờ cũng có phần lu mờ. Nhưng ở đó có cái có thể gọi là “sự cuồng nhiệt của tâm hồn” – rất hợp ý những đàn ông đánh giá người đàn bà trước hết ở bình diện tinh thần.
Xử Nữ có một vài nhược điểm đôi khi gây khó chịu. Ví dụ, đàn bà Xử Nữ tin chắc rằng không ai có thể làm công việc tốt hơn và chất lượng hơn họ. Và điều khó chịu nhất là thực tế lại đúng như thế. Khi Xử Nữ không hài lòng chuyện gì đó, nàng không gây scandal, không ném bát đĩa vào đầu bạn, nhưng sẽ châm chọc, mỉa mai, hoặc thậm chí thẳng thừng mắng nhiếc. Nếu đã làm Xử Nữ tức giận, bạn nên mang hoa đến gặp nàng, nhận mình sai và xin lỗi. Xin đừng tranh cãi với Xử Nữ, đằng nào bạn cũng chẳng chứng minh được điều gì. Về lời xin lỗi, chúng phải ngắn gọn và chân thành. Xử Nữ không thể chịu được bạn nói dối. Trí tuệ rành mạch kết hợp với linh cảm giúp nàng phát hiện ra những điều dối trá dù là tinh vi nhất, và nàng sẽ không tha thứ.
Xử Nữ trong sạch và chân thành, nhưng không ngây thơ. Thêm một cảnh báo nữa. Đừng có chỉ trích Xử Nữ, nàng không bao giờ công khai thừa nhận sai lầm của mình. Vả lại, Xử Nữ nói chung có mấy khi sai. Vậy nên, để duy trì quan hệ bình thường, hãy rút lui các cáo buộc của mình, và bầu trời gia đình của bạn lại sẽ quang mây tạnh gió.
Nếu không ngại tổn hại sĩ diện đàn ông của mình, bạn có thể xin nàng lời khuyên về các vấn đề tài chính, và nàng sẽ cho bạn câu trả lời rất chuyên môn. Có thể mạnh dạn để nàng quản lý ngân sách gia đình, nàng sẽ không bao giờ làm điều gì ngu ngốc.
Đang định lấy lòng Xử Nữ, hãy chú ý đến phong thái và lời nói của mình. Nàng không thể chịu đựng được những từ lóng, chứ chưa nói đến văng tục hoặc say rượu lải nhải. Hãy ngậm miệng khi nhai thức ăn, cố gắng đừng lép nhép xì xụp - điều đó làm đau tai nàng. Áo quần phải trong tình trạng không chê vào đâu được.
Nếu người bạn yêu là Xử Nữ, bạn cần tắm gội mỗi ngày hai lần. Hãy dùng loại nước cạo râu đắt tiền, chú ý chải tóc, thay áo sơ mi và đánh giầy hàng ngày. Đừng rủ Xử Nữ đi xem bạn chơi bài ăn tiền, và trước mắt nàng đừng có vứt ra một tuần lương bắt độ cho đội bóng Arsenal. Tiễn nàng về nhà, đừng có lao vào nàng với những cái ôm hôn, cho dù đó là lần gặp thứ mười của các bạn. Nói chung, trong quan hệ với Xử Nữ, làm chưa tới tốt hơn là làm quá. Quan tâm nhưng đừng đeo bám, sẵn sàng giúp đỡ nhưng đừng làm phiền, nói chung hãy chú ý mức độ.
Xử Nữ là nhà phê bình xuất chúng. Yêu điện ảnh, âm nhạc, sách, đồng thời nàng phê bình chúng nhiều hơn ai hết. Nói chung đàn bà Xử Nữ phê phán tất cả mọi thứ, bắt đầu từ hình thức của bạn và kết thúc bằng lời nói của bạn. Việc phê phán đối với nàng cũng tự nhiên như là việc thở đối với bạn. Nhưng đừng có mà bắt chước nàng nhé. Như thế là sai luật chơi. Nguyên do, với trí thông minh sắc bén, nàng nhìn thấy những nhược điểm của mình chẳng kém gì bạn.
Nét hấp dẫn rõ ràng của người vợ Xử Nữ là: bạn hầu như chẳng phải lo việc gì. Nàng tự đảm nhận mọi việc, và sẽ làm những việc đó một cách thoải mái. Xử Nữ là mẫu người chung thuỷ và tận tuỵ. Nếu có lúc bạn nghe thấy nói nàng có chuyện này khác, thì nhiều khả năng đó là cách nàng chứng minh điều gì đó với bản thân hoặc với mọi người xung quanh mà thôi. Những pha như vậy thường rất hiếm và ngắn ngủi.
Còn một khi Xử Nữ đã có ý định bước vào đường phạm lỗi, nàng sẽ làm điều đó một cách rất khéo léo, đến nỗi bạn không bao giờ biết chuyện. Nhưng hành động như vậy có lẽ là ngoại lệ. Nếu Xử Nữ thực sự yêu bạn, bạn có thể hoàn toàn tin tưởng vào lòng chung thuỷ của nàng, cho dù nếu như nàng phải sống cả một tháng trời trên hòn đảo hoang với Michael Douglas hay là David Beckham. Bạn hỏi, thế nếu hai tháng thì nàng có còn chung tình không? Dĩ nhiên đó là một câu hỏi khó. Suy cho cùng, nàng cũng là con người.
Mặc dù Xử Nữ hay bắt bẻ và quá để ý những chuyện vụn vặt, điều đó không cản trở nàng sống tốt bụng, không vụ lợi, và vô cùng quan tâm đến mọi người. Cách ứng xử điềm đạm, ánh sáng toả ra từ đôi mắt, sự hài ước tinh tế của nàng đã kịp chinh phục bạn rồi, chẳng phải thế sao?
Xử Nữ thường là những người nấu bếp xuất sắc. Ngay những người vụng nhất trong số họ cũng không bao giờ làm cho gia đình bị ngộ độc thức ăn. Trong nhà Xử Nữ thường sáng sủa, sạch sẽ và dễ chịu, chiếc đĩa trên bàn bao giờ cũng đầy hoa quả tươi (thay vì kẹo bánh - thứ mà nhiều phụ nữ khác yêu thích). Con cái của Xử Nữ không chạy chơi ngoài phố với chiếc quần thủng gối, bít tất lấm lem, hay nước mũi ròng ròng. Bạn không bao giờ thấy cảnh chiếc caravat và bao thuốc lá của bạn bị bọn trẻ vứt ra sàn nhà, còn thanh kiếm nhựa và mặt nạ của chúng thì để lên trang tài liệu trên bàn làm việc của bạn. Xử Nữ mẹ là một nhà sư phạm nghiêm khắc. Đôi khi bọn trẻ gặp vài khó khăn về tình cảm trong quan hệ với Xử Nữ mẹ, nhưng điều đó chỉ xảy ra trong trường hợp nàng thiếu lòng tin vào chồng mình. Còn khi thấy mình được chồng yêu thương, nàng sẽ tặng cho mọi người quanh những tình cảm nồng ấm vô chừng. Con cái ngưỡng mộ Xử Nữ mẹ bởi tính hài ước và sự mềm mỏng. Để dạy cho con những nếp sống tốt, Xử Nữ thể hiện tính cứng rắn được pha dịu bởi sự dịu dàng và tình yêu thương.
Thật dễ chịu sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc trở về ngôi nhà của Xử Nữ, tràn đầy hương thơm hoa quả và bữa ăn nấu nướng ngon lành. Xử Nữ sẽ giúp bạn rũ bỏ mọi ý nghĩ nặng nề và tìm giải pháp cho những hoàn cảnh tưởng chừng không có lối thoát. Lúc ốm đau, Xử Nữ sẽ chăm sóc bạn như một y tá dày dạn kinh nghiệm. Nàng không bao giờ tán tỉnh bạn bè của chồng. Với nàng bạn có thể tin tưởng thảo luận mọi vấn đề chứ không chỉ chuyện tã lót, rau dưa. Nàng sẽ tận tuỵ với bạn bằng cả tấm lòng. Nàng sẽ không gây những cảnh đánh ghen điên cuồng, và không vung tiền qua cửa sổ. Nàng sẽ giữ được rất lâu làn da mịn màng và dáng đi mềm mại. Và chẳng nhẽ tất cả những điều đó cộng lại không xứng để tha thứ cho nàng vài nhược điểm nhỏ?
Nếu bạn đã may mắn gặp được Xử Nữ trên con đường của đời mình, hãy giữ lấy nàng. Có thể bạn sẽ không gặp may như thế thêm một lần nào nữa.

A message...

Inbox: "Cô ơi, em la L lớp TOEIC Inter đây ạ, em vừa thi TOEIC xong, em được 690 điểm, 335 điểm đọc và 355 điểm nghe. Em cảm ơn cô đã dạy em".
Sent items: "Chúc mừng em, em sẽ thành công, cô Xuân".
Đấy là một trong những tin nhắn, từ khá lâu rồi, nhưng làm mình thấy vui nhất trong quãng thời gian dạy học.
Nhớ quá, những kỷ niệm những ngày bắt đầu đi dạy lại ùa về, từ năm 1997, 1998 í. Học viên trêu cô, tỏ tình với cô, theo cô về tận nhà dù có cố phóng thật nhanh ngay khi tan lớp. Rồi chưa kịp ra khỏi phòng giờ giải lao thì đã tiến lên lấy cớ hỏi bài, hichic, rồi chưa nghe cô trả lời đã hỏi chuyện riêng cô. Vui thế, thế mà chả yêu đuợc iem học viên nào, tiếc quá.
Lại nhớ vụ BIG team đổ bộ vào lớp cô (đăng ký vào học thử, thế có dã man không). Định trêu cô trên lớp à, thì trêu này, cô gọi đứng lên trả lời tới tấp, hết phần một chả nói chả rằng cả đoàn quân 5, 6 tên kéo nhau đi hết. Hôm sau, đoàn quân tới nhà cô, cả team cười ha hả, dám Náo với cô à, biết thế nào là lễ độ chưa, hehe, hết muốn tới lớp xem cô giáo Xuân dạy thế nào nhé. Thế mà giờ ....
Gặp nhau sau 4 năm chả tin nhắn, chả 1 cuộc điện thoại, thậm chí mình còn xoá luôn số một người vì nghĩ chắc sẽ không bao giờ gặp lại. Rồi bất ngờ điện thoại, rồi bá la búa xua, rồi team lại tụ họp. Gặp nhau một buổi trưa, tại một nhà hàng tên Đẹp, trên một con phố đẹp, cùng ôn kỷ niệm cũ, sao vui thế. Thế mà đã 10 năm kể từ ngày gặp nhau lần đầu, cùng bói chén nữa chứ, lúc ấy chả ai tin vào vụ bói chén đó, thế mà, mọi thứ, sau 10 năm, diễn ra.... Họ tới bằng 4b, có vẻ hơi show off, chả biết phải vậy không. "Hôm nay tất cả nhân viên đi nghỉ mát, anh nhớ tới team, nhớ tới các em". Kinh, tới tận hôm nay mới nhớ tới các em. "Đúng ngày này cách đây 10 năm chúng mình biết nhau". Đứa nào cũng trố mắt, chả đứa nào nhớ, quên hết thật rồi, mà chả nhẽ họ nhớ, có vẻ điêu điêu, hehe. Uh thì cụng ly, vì 10 năm quen biết, vì ngày tụ họp. Ôi lan man kinh, từ chuyện dạy học lại ra chuyện gì thía không bít. Thoai, stop here.

In PINK...

Con nho 2 pac wa


Uoc gi duoc nau com hau cac pac hang ngay hoac thang 1 lan dua cac pac di 33 o Dan toc quan...

Người tình và Con đĩ...

Người tình…
Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì tôi đã chán cô ấy… mà đơn giản là vì… cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi… và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.
Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con… không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm. Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngày Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.
Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người… và cho dù biết rằng… người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn… thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm… điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt.
Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.
Bất ngờ một hôm… Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.
“Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?”
Tôi reply ngay sau đó.
“Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó…”
Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.
Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc… một lúc lâu nữa… Tôi không chịu được nữa… tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy… Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo… Số của cô ấy… tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.
- Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.
- Mình làm người tình anh nhé…
- Vậy là sao?
- Anh không cần phải yêu em… chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em… có được không anh?
- Ừ…
Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu cô ấy… và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới… đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.
- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?
- Ồ… quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?
Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.
Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó… Vậy mà bây giờ… cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.
Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.
- Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?
Cô ấy cười nụ…
Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình… chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào vai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy… chúng tôi ngồi lặng một lúc… rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần… tôi vẫn còn nghe rõ… lúc nụ hôn buông lơi lần đầu… cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: “Em nhớ anh… đã từng nhớ không chịu nổi…” Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn… Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.
Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy nhưng tôi lại muốn có người yêu như người yêu tôi và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình...

Con đĩ…
- Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.
- Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
- Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.
- Con đĩ… em nói nghe kinh quá.
Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.
Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc… nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.
Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:
- Anh này… anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???
Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa…tôi cười xoà
Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:
- Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.
Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.
- Bao nhiêu hả em?
- Tuỳ tâm anh thôi…
- OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.
Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2 triệu đến nhà cô ấy… Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy “Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi”… Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.
Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm… tôi chuẩn bị cho lễ cưới.
Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc… Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên… Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.
Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ… Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.
Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.
Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.
- Anh hỏi ai?
- Cho tôi hỏi Thư có nhà không?
Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện…
- Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.
Tôi đau nhói trong tim.
- Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?
- Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.
Tôi bàng hoàng… thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.
- Vậy bố đứa trẻ đâu?
- Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín… Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ… hình như là của người đó… và hình như… đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý… hình như đúng là cậu.
Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt… Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.
- Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần giữ 2 triệu trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không?… À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám mở ra xem.
Tôi vội vàng cầm lấy bức thư… màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi… mà là bức thư… tôi đã dành cho cô ấy… “Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh. À, mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi!”…
Hình như là… tôi đã nhầm con đĩ với một người tình… À không… không phải người tình… mà là người yêu… mà cũng chẳng phải… Là vợ tôi… thực sự là vợ tôi !!!

Vài phút nhảm...

Tự nhiên hôm qua nằm nghĩ lại, thấy thú quá, hichic, vì vài cmnt của bạn bè, n wen, cũ có, mới có. Cmt thế lày lày:
1. Fall: "Chị lúc nào cũng tươi nhỉ, chị TƯƠI". (Iem chỉ được cái nói đúng. Thks!)
2. Kong: "Em chấm chị 9 điểm, chị đẹp dù chị chả có nét nào là thật đẹp, nhưng ở chị toát lên một thần thái tự tin, tự nhiên, khoẻ mạnh và sành điệu" (Ặc ặc, em chấm hơi phóng tay, nhưng mà chị siướng)
3. CiTi: "U r very smart, u luk @ the age of early 20s". (This lady is said to be very gud @ com skill. However, I can feel the sincerity in her voice n face).
4. 1311: "U look open but not. U r incnt, not polluted. U r smart. U luk as just @ ur early 20s. Do u have any..? (cmnt n question made during n after n days mtg, hichic, call fr ... in 1o' jst to kip repeating "u r 2 incnt than I thought" (Hichic, I'm jst not as cunning as u r, guy).
5. N: "Xinh, xinh thật mà, soi kỹ rồi" (biết là điêu mà vẫn thík, vì thừa hiểu mình chả xinh, kaka, but still wish that I am XINH in ur iz)
6. PT: "I will name my next daugher (if any) Xuân, hoping that she will be as confident and lucky as you are" (Hic, thui, đời còn dài pác ơi, mưa lúc nào mát mặt lúc ấy, iem chả dám).
Còn cái này không thể không nhắc tới:
7. H: Chị phục em, em thật bản lĩnh, dù trong lòng em có dậy sóng thì bên ngoài trông em vẫn thật êm đềm, chị uớc được như em.

Ngoại tình

Trời lạnh quá!
Mấy ngày trước người bạn gửi về một chiếc khăn Cashmere màu đen. Cô đơn ướp nó bằng mùi hương Hugo woman, quàng vào cổ, ngồi chiếc ghế mây ngoài trời quán cafe Highland. Nhớ đến đau lòng những buổi sáng chạy ào đến quán cafe này, nhìn thấy anh vẫy vẫy tay từ xa nheo mắt cười. Những buổi sáng đẹp đẽ trôi qua trong cuộc đời như thế, một ly cafe thơm ngon với chiếc bánh trứng nhện bé xíu, giọng anh thì thào: "Tất cả đều nhìn em, nếu anh là bố em thì anh sẽ nhốt em lại không cho đi đâu cả".
Bây giờ hiểu được câu "Có những tình yêu còn đau đớn hơn cái chết".
Một người phụ nữ đã có chồng và một con nhỏ, còn hi vọng gì, vào tình yêu?
Khi chúng tôi ngượng ngập ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn, ăn món súp bí đỏ với hạnh nhân, tôi đã nghĩ tất cả những chuyện này thật điên rồ. Mọi thứ quá hoàn hảo. Rượu vang ngon, những chiếc ly trong đến mức khiến người ta ngần ngại khi cầm vào. Khăn ăn trắng muốt, chén dĩa leng keng. Hoa và nến ở khắp nơi, vài người phục vụ không phải bước đi mà dường như đang lướt trên sàn. Tôi cúi mặt xuống, hít một hơi dài và tự nhủ: "Mình không thích hợp cho chuyện này, thật sự không thích hợp cho chuyện này. Mọi thứ sẽ kết thúc sớm thôi". Nhưng tôi đã lầm.
Sau này nhắc lại anh bảo: "Một người phụ nữ luôn nhắc về chồng mình sẽ có hai khả năng. Hoặc là cô ấy yêu chồng thật, hoặc là cô ấy chỉ cố tỏ ra thế để tạo một vỏ bọc an toàn trước những người đàn ông săn đón mình. Ánh mắt của em không phải là ánh mắt của một người hạnh phúc, anh biết điều đó từ lúc nhìn em lần đầu tiên".
Tôi có một cuộc hôn nhân thất bại, một đời sống nhạt nhẽo hầu như không nhìn thấy tương lai, cho tới khi gặp anh. Tôi thích sự rõ ràng, tôi không ưa những thứ nhập nhèm trong tình cảm, nhưng tôi không thể thoát ra được tình thế khốn khổ ấy. Sự thật là trái tim tôi như sống lại khi gặp anh. Mọi thứ đột nhiên trở nên rất dễ chịu, tôi đi làm với tâm trạng vui vẻ, buổi trưa ngồi ăn một mình trong quán cafe, uống một ly trà và mang theo cuốn sách nhỏ. Tôi thấy cuộc sống xung quanh nhẹ nhàng, tươi tắn, nghĩ về anh với niềm vui giản dị là có thể anh cũng đang nghĩ đến mình, đang nhớ mình.
Điều nhỏ nhoi ấy thôi mà tôi coi như thứ hạnh phúc cao cấp nhất, tuyệt vời nhất. Ngày ngày bám vào nó, sống vì nó.
Đó có phải tình yêu?
Anh đặt lên bàn cuốn "Seta" của A.Barrico, nói hiền lành: "Seta trong tiếng Ý có nghĩa là Lụa. Em là lụa của tôi, là một thứ quý giá mà tôi muốn khoe với tất cả mọi người. Nhưng tôi lại không thể làm như thế, xin lỗi em".
Tôi đã từng được may mắn gặp nhiều người đàn ông thú vị trong đời. Cùng với những cuộc gặp gỡ ấy là tương đối những lời tán tỉnh dù tất cả đều biết tôi đã có chồng, con. Tuy nhiên mọi thứ cứ tự nhiên trôi đi vì cái tính an phận và đã quá sợ hãi đàn ông của tôi.
Cho đến khi tôi bắt gặp sự thông minh mà khiêm nhường, gần gũi mà lịch thiệp, sôi nổi mà điềm đạm, ân cần mà đúng mực của anh, tôi gần như ngã gục.
Anh đi Ấn độ, vừa đáp xuống sân bay nhắn tin về:
-Em thích thơ Puskin không? "Và trái tim lại đột nhiên rộn rã/Vì trái tim đánh thức mọi điều/Cả tinh thần, cả niềm cảm xúc/Cả đời, cả lệ, cả tình yêu..."
Tôi tự hỏi, mình có thể sắt đá và kháng cự lại một thứ tình cảm êm đềm đến thế này hay không? Tôi thuộc tuýp người thích những giá trị tinh thần, của cho không bằng cách cho. Anh mang ở Ấn độ về một chiếc vòng bạc có cẩn những viên saphire li ti, giải thích cặn kẽ tại sao lại mua chiếc vòng ấy, tháng sinh của tôi ứng với cung nào, cung ấy hợp với màu viên đá này ra sao v..v Tôi không bao giờ đeo trang sức, nhưng từ ngày hôm sau, chiếc vòng ấy không rời khỏi cổ tay.Tôi không muốn nhắc đến hai chữ "ngoại tình", vì thật sự chúng tôi vẫn chưa ai bày tỏ điều gì quá xa. Nhưng từ trong thâm tâm, tôi hiểu mối quan hệ này như một thứ mật ngọt, quá quyến rũ, quá hấp dẫn, mà tôi thì như một kẻ đã đói khát từ rất lâu.
Những cơ hội được ngồi với anh, cùng uống cafe hay chỉ là những cuộc điện thoại ngắn, những tin nhắn vu vơ, mở ra trước mắt tôi cả một thế giới mà tôi chưa từng được biết. Hiếm có người đàn ông nào thông minh, tinh tế, giỏi giang mà lại giản dị, khiêm nhường đến thế. Anh kể những kỉ niệm cũ khi anh còn nhỏ, mang cho tôi xem quyển album gia đình. Mỗi một tấm hình lại có một câu chuyện đằng sau nó, không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông quá bận rộn, quá thành đạt mà lại có đời sống nội tâm phong phú như thế. May mắn (hay là bất hạnh cho tôi?), anh có tất cả những đức tính của một người đàn ông tôi mơ ước.
Tôi bắt đầu tìm cách cài password trong điện thoại của mình, đề phòng sự xâm phạm không mong muốn. Tất cả những tin nhắn với anh đều được tôi lưu lại cẩn thận, mỗi khi ngồi một mình lại giở ra xem. Đó là quãng thời gian đẹp đẽ, thanh thản nhất của tôi. Sau giờ đi làm thì đón con trai, buổi tối sau khi cu cậu ăn uống và ngủ, tôi ngồi yên tĩnh nghĩ về những gì đã xảy ra. Lạ lùng là tôi không hề cảm thấy tội lỗi hay dằn vặt. Tất cả những người có tình cảm "vượt rào" đều sẽ thấy ân hận, khổ tâm, nhưng tôi thì không. Ngược lại, thứ tình cảm non trẻ với anh khiến quan hệ của tôi với chồng như được kí một hiệp định "ngừng bắn". Tôi không còn cảm thấy phát điên vì những hành động, lời nói của anh ta. Chiến tranh lắng xuống trong gia đình tôi, tôi như người câm điếc trước những việc làm chướng tai gai mắt mà nếu như bình thường, tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể hủy hoại cả cuộc đời để sống cạnh một con người thế này.
Quan hệ với anh thổi vào đời sống của tôi một cảm xúc tươi mới, dịu dàng. Tôi không còn ủ rũ, chán nản, ngược lại vui vẻ và dễ chịu với tất cả mọi người. Tôi cố gắng giúp đỡ những ai có thể, hào hứng với những dự định công việc mới. Làm việc và sống nghiêm túc, nhiệt thành, không thể phủ nhận sức ảnh hưởng của anh lên quan điểm sống và cách sống của tôi. Ngày xưa có lần cãi nhau, chồng tôi gào lên: "Cô sách vở ít thôi, đọc cho lắm vào rồi hơi một tí là mang sách ra dọa". Nào tôi có dọa được ai? Tôi chỉ thích sự chính xác, đã nói ra cái gì thì cố gắng mang những luận cứ chắc chắn ra để khẳng định. Anh ta thì không thế, anh ta thích "show-off" ngay cả với những cái anh ta không biết. Tôi sợ những người đàn ông luôn tỏ ra là "Mr all-known", sợ những người đàn ông không biết ngay cả phép lịch sự tối thiểu, sợ những người đàn ông thiển cận, rủi cho tôi, chồng tôi hội tụ đủ những đức tính đó.
Bao nhiêu năm sống với chồng là bấy nhiêu năm tôi chôn vùi những sở thích riêng tư. Nếu có khi nào bất chợt nói ra, tôi thấy thật khổ sở khi mọi thứ rơi vào bóng tối của sự yên lặng, rơi vào ngõ cụt của sự không đồng cảm, và chính tôi rơi vào vực thẳm của một cảm giác hụt hẫng, tan vỡ không diễn tả được.
Cho đến khi tôi gặp anh.
Chúng tôi chia sẻ với nhau về sở thích văn học, điện ảnh, âm nhạc. Cả hai đều thích văn học Nga, anh có thể hát rất hay, làm thơ xuất sắc, viết tản văn, viết báo. Càng hiểu về người đàn ông ấy, tôi càng thấy trái tim mình vỡ nát, người ta nói không sai, những thứ quý giá bao giờ cũng nằm trong túi kẻ khác.
Tôi không phải là vợ anh.
Tôi chẳng ở đâu trên tấm bản đồ của cuộc đời anh cả.
Cảm giác vô duyên vì là người đến sau cứ dày vò tôi, xui khiến tôi rời bỏ mọi thứ, quay về lại vị trí đúng của mình. Nhưng trái tim thì bao giờ cũng vô kỷ luật, từng ngày từng giờ cứ loạn nhịp lên vì nhớ thương, xao xuyến. Tôi thấy mình khổ quá, đi không được, mà ở cũng không xong. Người ta vẫn bảo, ngôn ngữ (cũng như âm nhạc hay điện ảnh) có một thứ sức mạnh lay động lòng người ghê gớm. Tôi từ ngày đi học đã nổi tiếng vì lãng mạn, rất thích văn chương, thế mà gặp anh, tôi cảm nhận được sự thất bại trong việc vận dụng câu chữ của mình. Cái lối nhắn tin vừa tình cảm vừa hóm hỉnh, vừa sâu sắc vừa gần gũi của anh khiến tôi như một kẻ bị thương bỗng chốc được vuốt ve, xoa dịu. Là người thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, gặp anh tôi cảm nhận được thứ rung động không đơn thuần là luyến ái nam-nữ mà còn như anh trai và em gái, như hai người bạn, như hai thày trò. Mãi mãi trong cuộc đời này, tôi biết ơn số phận vì đã cho tôi một cơ duyên được quen biết và yêu thương người đàn ông ấy.
Đã từng tiếp xúc với nhiều kiểu người khác nhau, nhận được nhiều lời tán tỉnh, tôi rút ra một kết luận là đàn ông rất thích tạo ra những bi kịch giả về hôn nhân của mình. Tôi đã nghĩ rằng anh rồi cũng sẽ nói về những rạn nứt (phần lớn là giả tạo) với vợ như biết bao người khác thôi, nhưng tôi lại nhầm nữa. Chưa một lần nào tôi nghe được những điều không hay từ miệng anh về vợ mình. Bao giờ anh cũng dùng một kiểu nói nhẹ nhàng nhất về vợ, trìu mến nhất về con. Với sự ích kỉ cố hữu của một người đàn bà, tôi thấy tủi thân vô hạn. Nhưng từ đáy lòng, tôi thật sự kính trọng tính cách ấy.
3 tháng sau ngày quen nhau, anh viết cho tôi một lá thư tay dài kín 4 trang giấy.
Anh bảo: "Hôn nhân của chúng ta xảy ra trong quá khứ, khi cả anh và em còn chưa biết nhau. Kết quả của hai cuộc hôn nhân ấy là những đứa con chúng ta bây giờ, dù thế nào cũng không thay đổi được điều đó nữa. Việc chúng mình quen nhau, có tình cảm với nhau là một món quà, đồng thời cũng là sự trừng phạt của số phận. Em đừng cố cưỡng lại làm gì, đừng tự làm đau bản thân mình thêm nữa, em đau thế là quá đủ rồi".
Tôi thấy trái tim mình tan nát. Tình yêu sẽ đi về đâu trong cuộc đời vô vọng này...Đọc xong thư của anh, tôi khóc.
Nếu nỗi đớn đau trong tình yêu có một biên giới, thì dù nó có xa đến bao nhiêu, rộng đến bao nhiêu tôi cũng sẵn sàng đi đến tận cùng để phá bỏ nó, vượt qua nó. Nhưng tiếc là chẳng có cái biên giới nào hết, thứ cảm xúc ấy cứ như một bãi sa mạc trải dài mãi ra, càng đi càng thấy mênh mông, càng đi càng thấy vô tận.
Tôi nhớ đến bộ phim "The bridges of Madison county". Tình yêu bao giờ cũng có thứ lý lẽ riêng của nó, vượt lên mọi rào cản lý trí, mọi nỗ lực tự thân. Với một người phụ nữ may mắn có được gia đình hạnh phúc thì những hành động bày tỏ tình cảm là thứ bình thường với họ, còn với một người như tôi, tất cả những việc làm của anh giống như cái phao để tôi bám vào, thèm khát, hi vọng. Không bao giờ tôi xua được khỏi kí ức của mình nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cái cách chạm nhẹ vào khủy tay của tôi ở giữa đám đông ấy, tất cả, tất cả, ý nghĩa biết bao nhiêu, thân thương biết bao nhiêu...
Chúng tôi ngồi ở quán cafe trên tầng 20 khách sạn Sofitel, nhìn xuống dưới một Hà nội đèn hoa ồn ã. Thành phố này nhỏ bé quá, rồi tất cả mọi người sẽ biết chuyện của chúng tôi, mọi thứ sẽ ầm ĩ lên, vợ anh sẽ biết, chồng tôi cũng vậy, sẽ là một kết cục vô cùng tồi tệ. Có lần anh bảo chỉ ước gì được nắm tay tôi đi giữa phố đông, cho tất cả biết tôi là người yêu của anh, cho tất cả biết cái người mà họ thấy trên báo chí, trên tất cả những gì đã công bố từ xưa đến nay, thật ra cũng bình thường như bao người khác thôi. Anh cũng yêu một người không được phép, cũng phải tự đấu tranh, tự giằng co với bản thân mình. Nhưng hơn ai hết, anh hiểu cái gì đã đến trong đời mà mình không được phép để nó trôi đi, không được phép tự lừa dối bản thân để rồi sau đó sẽ là sự nuối tiếc vĩnh viễn.
Sao tôi có thể rung động mãnh liệt đến thế này vì một người đàn ông?
Chúng tôi cứ ngồi im lặng ở đó mặc cho bản thân bao trùm bởi những luồng cảm xúc vui buồn lộn xộn. Nếu ai đã từng trải qua hoàn cảnh cứ phải nói không với một thứ mà rõ ràng mình đang ước ao, thèm muốn thì sẽ hiểu, khó khăn cho tôi đến mức nào khi cứ phải cố gắng khước từ cái tình cảm chân thành, dịu ngọt ấy.
Tôi nhớ Nguyễn Thế Hoàng Linh viết câu thơ: Một vạn lần ân và ái, không bằng một cái nắm tay.
Chưa bao giờ nó đúng với hoàn cảnh của tôi như lúc này...
Sinh thời Trịnh Công Sơn có viết: "Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng". Có hôm bất chợt đi ngoài đường gặp thầy giáo cũ, thầy bị ung thư nên phải xạ trị, tóc rụng còn lơ thơ, người gầy xọp, không còn chút dấu vết nào của những năm tháng khỏe mạnh dạy chúng tôi ngày xưa, tự nhiên thấy đau xót kinh khủng. Cuộc sống này quá ngắn ngủi, cái gì đến mình không biết được. Có thể khỏe mạnh hôm nay mà nằm xuống mai này, ấy là sự khắc nghiệt của tạo hóa, sinh ra vạn vật và cũng xóa bỏ vạn vật.
Tôi chọn cách sống vì tôi hay sống vì những trách nhiệm trên vai mình?
Người đàn ông ấy bước vào cuộc đời tôi không bằng những thứ phù hoa cố tình tạo ra để thôi miên đối phương, ngược lại, là tất cả những gì thành thật, tự nhiên, hiền lành nhất. Tôi không phải là người dễ bị choáng ngợp, nhưng tôi thật sự cảm động khi chứng kiến cái cách anh cư xử với tất cả mọi người, lúc nào cũng hòa nhã, đúng mực, dù vị thế của anh hơn những người ấy rất nhiều. Tôi không chỉ say mê một người đàn ông, tôi quả thật đang kính phục một nhân cách.Cảm giác phải che đậy sự thật là cảm giác đáng sợ nhất. Nó khiến bạn luôn ở trong một tâm trạng hồi hộp, bất an. Tôi đi ngoài đường, tới nơi làm việc, về nhà, ở đâu tôi cũng có cảm giác tất cả mọi người đều nhìn thấu những gì đang diễn ra trong tôi. Họ biết tôi đang có tình cảm với một người khác, điều đó là không đúng đắn, không chấp nhận được, sẽ bị phản đối, bị lên án. Tôi giấu tất cả tin nhắn sau một mật khẩu phức tạp, mỗi khi có điện thoại thì chạy ra ngoài nghe, nói thì thào, ấp úng trong sự khó hiểu của đồng nghiệp, khổ sở vô cùng. Nhưng tất cả những điều ấy không dập tắt được trong tôi cảm giác nhớ thương da diết. Buổi tối về nhà, thay quần áo, bỏ lớp trang điểm, cho con đi ngủ xong tôi ngồi đọc những cuốn sách anh đưa. Nhớ khi đưa sách anh gõ nhẹ vào trán bảo: "Chịu khó đọc nhiều vào sẽ thấy mọi việc đỡ khó hiểu hơn. Khi nào học được cách đơn giản mọi thứ, khi ấy đắc đạo rồi".
Nhưng gấp sách lại, xem một tin nhắn chúc ngủ ngon dịu dàng của anh, tắt đèn đi, lại thấy đây là một ca hóc búa nhất trên đời.
***Tôi đi công tác 4 ngày.
Ngày đầu tiên: chủ động không nhắn tin, không điện thoại.
Ngày thứ 2: Không nhắn tin, vẫn tiếp tục không bắt máy khi anh gọi.
Ngày thứ 3: Không bắt máy, nhắn tin thông báo ngắn gọn đang đi công tác, hôm sau về sẽ gặp anh để kết thúc tất cả những chuyện này. Xin anh quên tôi đi, coi đây như một kỉ niệm đẹp v..vNhưng trưa ngày thứ 4 tôi về, vừa ra khỏi khu vực lấy hành lý thì nhìn thấy anh. Tôi một tay kéo vali, 1 tay cầm áo khoác, mang giầy cao gót mà đi như chạy ra khỏi sảnh đến. Có lẽ tất cả những người có mặt ở Nội bài hôm đó đều thấy rất kì cục khi chứng kiến cảnh anh tiến đến một tay giằng lấy vali của tôi, một tay cầm tay tôi kéo xềnh xệch đi. Tôi có nhiều người quen làm việc ở sân bay, quá sợ họ sẽ nhìn thấy tôi cũng như nhận ra anh, tôi giằng tay ra trong ánh mắt khó hiểu của bao nhiêu người xung quanh. Nhưng tay anh thít lại giống như 2 gọng kìm vậy, không thể tưởng tượng lần đầu tiên cầm tay nhau lại trong hoàn cảnh thô bạo đến thế. Anh cứ thế lôi (chứ không phải kéo) tôi một mạch ra bãi gửi xe, mở cửa, ném vali ra ghế sau, đẩy tôi vào xe, đóng sầm cửa, ngồi lên ghế lái, quay sang chỉ nói đúng một câu:
- Từ bỏ em có nghĩa là từ bỏ cuộc sống của tôi. Em nghĩ tôi dễ dàng hủy hoại cuộc sống của mình như thế sao?
Tôi cứ im như một người bị dán băng keo vào miệng, mặc anh lái xe đi trong sự giận dữ. Đi được một đoạn, thấy tôi chẳng có vẻ gì là muốn cài dây an toàn, anh dừng xe lại, vươn hẳn người sang kéo cái dây vào ổ, kêu lên: "Trời ơi sao có người ương bướng thế này?". Tập kéo tay thì như phim Hàn quốc, may mà cả tôi và anh không có ai ung thư hay máu trắng, còn tập cài dây này thì như phim Hài, tôi thật chẳng hiểu đây có phải là cái người thỉnh thoảng vẫn lên trịnh trọng lên báo trả lời hay không?
Thấy tôi vẫn khoanh tay không nói gì, anh bảo:
- Em biết câu: "Ra đường sợ nhất công nông/Về nhà sợ nhất vợ không nói gì" không?- Em không phải vợ anh.
- Em là vợ anh, ngố ạ. Còn hơn cả vợ nữa. (nói rất to)
Tôi im.
Đó là câu nói trong khi tức giận hay là nói vì anh thật lòng nghĩ thế? Đàn bà hay ảo tưởng, thích những lời bay bướm hoa mỹ. Tôi thì hơi khác, những lời tán tỉnh có cánh tôi nghe đã nhiều, mỗi khi bất chợt nghe lại chỉ thấy muốn cười nhạt. Có hai kiểu người, một kiểu là lịch thiệp do cố gắng, một kiểu là lịch thiệp do bản chất. Anh là kiểu thứ hai, cái gì cũng hiền lành, thật thà, không lên gân, không "diễn". Nhắn tin, điện thoại, gặp mặt với tôi, chưa một lần tâng bốc, bao giờ cũng nhỏ nhẹ, gần gũi, giống ruột thịt hơn giống nam-nữ đơn thuần. Một người phụ nữ nếu gặp anh mà không quý mến, cô ấy chắc hẳn là anh hùng. Tiếc thay, I am not a hero. When I go away I'll miss you And I will be thinking of you Every night and day just ...
Thỉnh thoảng tưởng tượng ra phải xa anh, chấm dứt giấc mơ đẹp đẽ này, tôi như thấy có ngàn vạn mũi dao đâm vào trái tim mình. Bổn phận là cái gì? Trách nhiệm là cái gì? Đạo đức là cái gì? Dư luận là cái gì? Vớ vẩn hết. Tôi muốn ném những thứ đó đi. Tôi không phải là thánh. Tôi chỉ là tôi thôi, tôi chỉ tầm thường như thế thôi, có tình cảm với một người và được người ấy đáp lại, như kẻ chết đuối vớ được cọc, chỉ muốn được để yên, chỉ muốn được sống đúng với bản thân mình.Nhưng cuộc đời thì có bao giờ đẹp như những bài ca?
Lại tiếp tục là những chuỗi ngày lén lút. Điện thoại của tôi cứ nháy lên vì bộ nhớ tin nhắn đầy. Tôi thậm chí còn không biết xóa tin nào, giữ tin nào, vì tin nào cũng thân thương, cũng chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm. Thỉnh thoảng lại nhận được một lá thư tay của anh. Có lẽ hai chúng tôi là những kẻ yêu đương quê kệch nhất trên cõi đời này khi vẫn dùng cái cách cổ điển đó để bày tỏ tình cảm. Tôi tự thấy buồn cười mình, không chỉ thích đọc những gì anh viết, tôi còn thích ngắm cái nét chữ nghiêng nghiêng, ngắm cái cách anh căn lề không theo một kiểu nào cả. Tại sao những điều đơn giản đến mức ngớ ngẩn ấy tôi cũng thấy đẹp, cũng thấy dễ thương?Tôi yêu mất rồi.
Một hôm cùng đi xem phim buổi chiều ở Vincom, tai vách mạch rừng, không dám đi ngang hàng, tôi đi trước, anh đi sau, coi như không quen. Tôi nhắn tin vào điện thoại anh, bảo:- Chúng mình là hai người già nhất cái rạp này.
- Anh thôi, không phải em. Anh muốn đấm vào mặt tất cả những đứa con trai đang nhìn em.Cả rạp chỉ có lưa thưa vài người. Chúng tôi ngồi hàng trên cùng.
Có lẽ suốt đời mình, tôi sẽ không bao giờ quên buổi chiếu phim hôm đó. Nơi ấy, sau suốt bao nhiêu năm, tôi thành thật nói lại ba tiếng mà tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không còn bao giờ thốt ra, dù ở bất cứ nơi nào, với bất cứ ai.
Một nụ hôn bất ngờ khiến tôi không còn nói thêm gì được sau câu đó nữa.
Nụ hôn ấy chứa đựng sự xót thương của anh, sự tuyệt vọng của tôi, chứa đựng nỗi đau đớn của hai kẻ cứ thích chống lại những éo le của số phận. Nụ hôn ngọt ngào mà cay đắng. Nụ hôn đầu tiên mà như một nụ hôn giã từ.
Tôi tựa vào vai anh, sợ hãi nghĩ đến đám đông ngoài kia. Chỉ cần bước ra khỏi cái rạp này thôi, chúng tôi sẽ như hai kẻ tội đồ bị lôi ra ngoài ánh sáng. Người ta sẽ chẳng cần biết anh là ai, chẳng cần biết tôi là ai, chẳng quan tâm xem tình cảm của chúng tôi thật sự là cái quái quỷ gì. Người ta chỉ có một việc thích thú duy nhất, đó là xỉ vả hai kẻ phản bội, hai kẻ dối trá, hai kẻ dám dẫm lên dư luận.
Hàng tối tôi vẫn kể cho con trai một câu chuyện trước khi thằng bé đi ngủ. Con tôi tin vào những câu chuyện cổ tích, tin vào những phép màu, vì tôi nói điều đó là có thật. Nhưng ai hiểu rằng, với tôi lúc này, tất cả những ông Bụt, bà Tiên ấy đều đã chết.
Đột nhiên nhớ "Anna Karenina", có phải người phụ nữ ngoại tình nào rồi cũng có kết cục bi thảm như thế không?
Sau buổi chiếu phim hôm đó, cả hai chúng tôi đều cảm thấy vị thế trong lòng nhau ít nhiều có thay đổi. Anh đưa tôi đi gặp rất nhiều bạn bè, những người anh, người thầy của anh. Họ là những nhân vật văn hóa, chính trị, những người mà tôi từ lâu ngưỡng mộ nhưng chưa có cơ hội được gặp. Tới đâu tôi cũng cảm nhận được sự thân tình, quý mến của mọi người dành cho anh, và bất ngờ hơn, ai cũng tỏ ra thành thật vui mừng vì anh đã đi cùng tôi chứ không đi một mình như mọi khi.
Anh bảo: "Anh không thể đưa em ra trước tất cả, thì ít ra anh muốn những người bạn tốt nhất, hiểu anh nhất đều được gặp em. Em là thứ quý giá trong cuộc đời anh, và anh mong em đừng bị yêu anh nhiều như anh yêu em, vì như thế em sẽ đau khổ lắm".
Tôi chẳng nói được gì lúc đó cả. Tôi chỉ cảm thấy không ân hận vì đã chiến thắng được sự tự lừa dối bản thân. Ít ra là tôi đã không bắt tình yêu của mình câm lặng, tôi đã dám nói ra điều đó, dù sau đây là chia ly thay vì đoàn tụ, là tan vỡ thay vì thành công.
Yêu và được đau đớn với tình yêu ấy, với tôi, đó cũng là một hạnh phúc.
***Anh đưa tôi đến thăm mộ ba anh. Anh bảo: "Ngày xưa lúc còn sống, ba anh vẫn bảo tình yêu đích thực thì không có lỗi. Giờ anh đưa cái cô mà anh yêu đích thực khi đã quá muộn này tới để ba anh biết. Ba anh chắc sẽ hiểu, và nếu còn sống, hẳn ông sẽ không phiền lòng nếu biết anh yêu được một người phụ nữ như em".
Cái cách cư xử của anh mang cho tôi cảm giác chúng tôi không phải là hai người dưng vì mê nhau mà tìm đến, ngược lại, nó như cảm giác của hai người ruột thịt, hai người thân trong gia đình, yêu thương nhau vô điều kiện, chăm sóc nhau vô điều kiện, lo cho nhau vì tự nhiên phải thế, lo cho nhau không vì trông đợi một sự trả ơn.
Cuối tuần thỉnh thoảng anh đi hiệu sách, mua sách cho mẹ, mua cả sách cho con. Có lần anh nhắn tin cho tôi bảo: "Dù chúng mình có thể chẳng bao giờ đi đến đâu, nhưng anh mong chúng mình sẽ luôn dành tình cảm tốt đẹp cho những đứa con của nhau, người yêu nhé".Những điều bé bỏng thế thôi mà khiến tôi cứ muốn giấc mơ bí mật này dài mãi, dài mãi...
Quán cafe Highland nằm ở giữa khu văn phòng của tôi và anh. Thỉnh thoảng có chút thời gian rảnh buổi sáng lại chạy ào ra ngồi ở cái bàn ngoài trời quen thuộc, uống thứ cafe quen thuộc, nhìn ngắm gương mặt hiền lành quen thuộc, nghe anh hỏi cô phục vụ câu: "Em nhìn anh với chị này có đẹp đôi không?", và cảm nhận sự ngọt ngào của hạnh phúc, mà không biết rằng chứa đựng sau nó cơn giông tố dữ dội biết bao nhiêu.
Tôi đã không dám nghĩ đến ngày mai, không dám tưởng tượng ra kết quả của một ngày mai không mong chờ đó. Nhưng tại thời điểm ấy, với tinh thần ấy, cảm xúc ấy, niềm vui sống ấy, tôi làm việc hăng say, suy nghĩ tích cực, thấy cuộc đời mình không hẳn đáng chán như mình vẫn tưởng. Có câu: "Thật đau khổ khi yêu một người mà không được yêu lại, nhưng sẽ còn đau khổ hơn gấp vạn lần nếu yêu một người mà không dám nói ra". Ít nhất là tôi cũng đã dám nói ra, đã dám trung thực với bản thân mình, đã dám trung thực với người đàn ông yêu mình, tôi cho, đó không phải là một sự thất bại.
- Sau này về già em viết lại chuyện của chúng mình đi, chắc là tái bản ghê lắm đấy.- Nếu muốn tái bản được thì em phải cho tên anh ra ngoài bìa. Mà em thì không định thế. Em có tình cảm với anh không phải vì anh là ai, quan trọng hơn, em được đúng là mình khi ở bên anh.- Là phụ nữ thì không nên nhạy cảm quá. Em như thế rồi em sẽ khổ lắm. Anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào xinh đẹp, tài năng mà có cuộc đời phẳng lặng cả, hầu hết đều trắc trở, khổ đau. Đó là quy luật của cuộc đời, em có thể biết, nhưng em không thể chống lại.- Em xinh đẹp chút ít, tài năng chút ít. Đáng ra em cũng chỉ bị đau khổ chút ít thôi, nhưng gặp anh thì em biết thế nào là đau khổ tận cùng rồi anh ạ.
Anh cười, chỉ chỉ tay ra cô phục vụ đang đứng sau lưng tôi.
Buổi sáng đẹp đẽ ấy, buổi sáng đánh dấu tròn 9 tháng ngày chúng tôi quen nhau ấy, đến giờ nghĩ lại, vẫn thấy tim mình nhói đau. Cuộc đời là một chuỗi những sự việc không ai biết trước. Có thể mình hi vọng nó sẽ thế này, tin tưởng nó chắc chắn sẽ thế này, nhưng thực tế khi xảy ra lại là thế khác.
Tôi và anh, điển hình của cái quy luật ấy...
Vẫn nhớ khi còn học trung học, tôi rất thích một bài hát trong phim có đoạn lời (đại khái): "Em nhớ anh, nhớ anh ngay cả khi em gần bên anh". Có lần anh nhắn tin bảo: "Chỉ ước gì em nhớ anh bằng một nửa anh nhớ em". Tôi trả lời: "Em nhớ anh bằng tất cả những năm tháng đã qua, bằng tất cả những năm tháng còn lại của cuộc đời mình".
Ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn, nhìn cách anh xé gói đường bỏ vào tách cafe, cách anh dùng thìa khuấy nó, cách anh nhấc tách đưa lên miệng uống, cười với tôi, nhìn tôi, nói với tôi, tất cả gần ngay đây mà sao xa vời vợi. Chỉ cần với tay qua một chút thôi, tôi có thể chạm vào người đàn ông ấy. Nhưng cũng chỉ một chút đó thôi, bằng vực thẳm của một đời người. Chúng tôi yêu nhau, nhưng không thể chối bỏ sự thật là giữa chúng tôi chẳng có bất cứ một ràng buộc nhỏ nhoi nào, không quá khứ, không tương lai, chỉ có những phút giây ngắn ngủi của hiện tại. Tình yêu nào nảy sinh trong nghịch cảnh, đó chắc chắn là thứ tình yêu đau khổ nhất của loài người. Tôi cứ nghĩ mãi về tình cảm của anh với tôi, nghĩ mãi về những con phố nhỏ chúng tôi vẫn từ hai phía đi về quán cafe thân thương ấy. Một phần đời của tôi trôi qua trong cái góc nhỏ ấm cúng, nơi chúng tôi thỉnh thoảng ngồi ăn những set lunch giản dị giờ nghỉ trưa, nơi thỉnh thoảng anh mang cho tôi một cuốn sách mới, nơi chúng tôi trao đổi những lá thư viết tay, nơi anh ngồi mỉm cười nghe tôi nói một hồi rồi lắc lắc đầu kết luận: "Luyên thuyên như trẻ con, nhưng mà dễ thương quá thể".
Bấy nhiêu đó thôi mà tôi cảm tưởng như mình được hồi sinh, cảm tưởng như ngoài việc đã tạo ra một đứa con, thì mình hoàn toàn chưa tồn tại trên cuộc đời này, trước đây.
Từ sau buổi chiếu phim đáng nhớ hôm trước, chúng tôi thật sự chưa có thêm lúc nào riêng tư ngồi với nhau. Toàn gặp vội vã vào giờ ăn trưa, hoặc uống một tách cafe buổi sáng. Quán cafe thì lúc nào cũng đông đúc, ngồi kề đó mà chỉ dám nhìn nhau, không dám cả đụng tay vì sợ mọi người đi qua trông thấy. Thế nên khi tôi thông báo phải đi training ở Bangkok 5 ngày, anh vui mừng khôn xiết. Thời gian tôi đi trùng vào sinh nhật của anh, chúng tôi quyết định sẽ đón sinh nhật của anh chỉ có 2 người ở Bangkok. Nơi ấy sẽ chẳng ai biết chúng tôi là ai, lần đầu tiên chúng tôi sẽ được "hiên ngang" nắm tay, thậm chí ôm nhau giữa phố mà không sợ hãi gì cả. Bao nhiêu kế hoạch được cả hai vạch ra hào hứng, chỉ còn chờ xác nhận từ công ty ngày giờ đi chính xác và tên khách sạn.
Tôi hồi hộp đến độ buổi sáng đi làm nhắn tin cho anh bảo: "Anh ơi sáng nào đi làm em cũng phải cẩn thận ngó xem tim em có rớt ra ngoài không, em hồi hộp quá".
Anh nhắn lại: "Mọi thứ sẽ ok thôi, không sao đâu bé con".
Tôi thấy mình được anh ôm bất ngờ từ phía sau, chưa kịp phản ứng gì thì một cơn mưa những nụ hôn của anh tới tấp đặt lên môi. Căn phòng trôi đi, tôi như người rơi vào một dòng sông êm đềm nhưng kì lạ là ... không biết bơi. Tôi thấy khó thở kinh khủng, dùng hết sức đẩy bật anh ra. Chính tôi cũng bị mất đà, mở choàng mắt.
Là một giấc mơ.
Người tôi ướt rượt mồ hôi. Quay sang, con trai vẫn đang ngủ ngon lành. Thằng bé thở đều đều, cái lồng ngực nhỏ xíu phập phồng, tự nhiên thấy xót thương vô hạn. Con tôi còn nhỏ quá, nó chẳng hiểu gì về những sóng gió đang diễn ra trong cái gia đình này. Ngày bé tôi vẫn thường kinh sợ những trận cãi nhau của bố mẹ. Tôi căm thù tiếng bát đũa loảng xoảng, căm thù tiếng quát của bố, căm thù tiếng khóc của mẹ. Tôi chỉ ước ao có một tuần được sống yên ổn, không bị dội vào tai những âm thanh không mong chờ ấy. Tôi đau một nỗi đau suốt thời thơ bé vì thấy mình bất lực trong việc hàn gắn những mâu thuẫn của bố mẹ, nhưng tôi đã tự thề với bản thân mình rằng, sau này nếu có con, không bao giờ tôi làm con tôi tổn thương bằng việc cãi nhau với bố nó trước mặt chúng nó.
Bố mẹ tôi cãi nhau hàng ngày, nhưng bố mẹ tôi không bỏ được nhau.
Còn tôi đã từ lâu rồi không cãi nhau chút nào, nhưng tôi biết có một ngày sẽ phải rời bỏ người mình gọi là "chồng" ấy.
Cuộc đời đôi khi có những việc mình không mong chờ, nhưng nó vẫn đến.
Sát ngày đi, tôi nhận được một cú điện thoại.
Từ ngày quen anh, những cú điện thoại từ các số máy lạ luôn khiến tôi hãi hùng. Tôi sợ đó là vợ anh. Nhưng lần này còn khủng khiếp hơn. Là mẹ anh.
Lúc đó tôi không hiểu bằng cách gì bà có thể lấy được số điện thoại của tôi, có thể bình tĩnh gọi cho tôi, rất nhẹ nhàng mời tôi đến nhà để nói chuyện. Tôi đi mà run lập cập, hai đầu gối như muốn khụy vào nhau. Mẹ anh tôi đã từng thấy trên báo trong những bức hình chụp cùng gia đình, nhưng gặp ở ngoài mới thấy, bà khác hoàn toàn. Tôi ngồi trước mặt người phụ nữ ấy, chờ đợi một cơn mưa những lời mắng mỏ, nhưng không, bà chậm rãi một cách đáng ngạc nhiên, gọi tôi là "con", xưng "bác", giọng nói ôn tồn, hiền dịu.
Cuộc nói chuyện kéo dài hơn 2 tiếng, tôi chỉ biết ngồi nghe và khóc, không thể nói được gì.
Có phải tôi đã lầm khi yêu anh không? Anh không phải là người tôi được phép lại gần, không phải là người tôi có thể dùng tình cảm ngang trái của bản thân để làm liên lụy tới. Tôi biết thân phận của mình, nhưng trong tình yêu, mọi thứ cứ tự nhiên mà tới, nào ai ép được trái tim mình đừng có yêu người này, đừng có tình cảm với người kia?
Tôi không phải là người kém giao tiếp, nhưng trước thái độ nhẹ nhàng mà cương quyết, từ tốn mà cứng rắn của mẹ anh, tôi chỉ biết ngồi bất động, nước mắt trào ra. Tôi muốn nói cho bà hiểu, rằng cháu yêu con bác không phải vì anh ấy là ai, không phải vì thấy người có địa vị mà đem lòng thèm muốn, chúng cháu chỉ vì đồng cảm, thương mến mà tìm đến với nhau. Rằng cháu đứng ngoài mọi tham vọng về kinh tế, chính trị của anh ấy, cháu cũng không mong một danh phận, cháu chỉ cần được lo lắng cho anh ấy, yêu thương anh ấy chân thành, thế thôi. Nhưng tôi không nói ra được, tôi không dám nói những điều sai trái đó ra trước mặt mẹ của anh. Tôi là người có tội cơ mà, tôi lấy tư cách gì để mang tình yêu ra bào chữa cho mọi chuyện? Mẹ anh không giấu diếm, nói hết với tôi về hoàn cảnh vợ chồng anh. Tôi lần đầu nghe được những bí ẩn sâu xa từ gia đình ấy, nhưng càng nghe tôi càng hiểu ra mục đích của buổi nói chuyện này. Bà bảo: "Nó nói với bác là nó yêu con. Chính nó đưa số điện thoại để lúc nào tiện bác gọi con tới nói chuyện gần gũi. Nếu nó biết bác nói với con những điều thế này, chắc nó sẽ giận bác lắm. Nhưng bác yêu nó với tình cảm một người mẹ, còn con yêu nó với tình cảm một người yêu, vì thế không có lý gì mà bác và con không làm những điều tốt nhất cho một người mà cả hai chúng ta cùng yêu quý, phải không?". Tôi nghe mà tai ù đi, rõ ràng là bà đang bắt tôi phải từ bỏ một thứ vô cùng quý giá với mình, nhưng bắt người ta từ bỏ bằng cách để người ta tự nguyện từ bỏ, cuộc đời tôi quả thật chưa từng gặp người phụ nữa nào "cao tay" đến thế. Cuối cùng, bà kể câu chuyện của Nga nói về một người mẹ có cậu con trai đi theo quân phiến loạn, phản bội tổ quốc. Người mẹ ấy đã khóc, cầm dao đâm vào trái tim con trai mình và nói: "Với tư cách một công dân của đất nước này, tôi phải giết chết kẻ thù để bảo vệ tổ quốc. Nhưng với tư cách một người mẹ, tôi phải chết cùng với con trai tôi". Nói rồi người mẹ ấy tự cầm dao đâm vào trái tim mình để cùng được nằm xuống bên người con trai. Câu chuyện như cú đấm cuối cùng knock-out hoàn toàn một đối thủ đã gần như mất hết sức kháng cự. Tôi cay đắng hiểu ra rằng, vì tình yêu với con trai bà, tôi sẽ phải hi sinh chính tình yêu ấy để không được cản trở đến bước đường công danh, đến cái vị trí đẹp đẽ, đến con đường tiến thân của anh. Bà sẽ không bao giờ cho phép chuyện này vỡ lở ra, bà không cho phép vì một thứ tình cảm muộn màng mà tổn hại đến hình ảnh của anh cũng như danh tiếng của cả gia đình. Tôi không một chút nào oán trách mẹ anh, tôi hiểu bất cứ người mẹ nào cũng sẽ có ý thức giữ gìn cho con mình như thế. Tôi chỉ tự trách tôi đã quá ngu dại, yêu mà không biết tự lượng sức, đũa mốc sao dám chòi mâm son? Suốt cả đường về, tôi khóc như mưa. Thế là hết, chẳng còn gì nữa. Tôi đã có lần hình dung ra sẽ có một ngày phải xa anh, nhưng ngay cả nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng nó lại oái oăm thế này. Chia tay không xuất phát từ chúng tôi, không xuất phát từ vợ anh, không xuất phát từ chồng tôi, mà lại từ một người mà tôi chẳng bao giờ nghĩ đến. Một người không liên quan trực tiếp nhưng lại có thứ uy quyền không thể chối cãi.
Nghĩ đến bao nhiêu kế hoạch thú vị anh đã nói với tôi cho chuyến đi sắp tới mà lòng dạ tan nát. Tôi tự hỏi mình có nên kể chuyện này với anh không, và tự đặt giả thuyết, nếu kể với anh, thì anh sẽ phản ứng thế nào?
3 ngày sau đó tôi ở trong tình trạng vô cùng căng thẳng, ngày đêm cứ tự đấu tranh, tự giằng co với bản thân mình. Người ta bảo yêu là phải biết hi sinh cho người mình yêu, tôi cũng muốn rời bỏ tình cảm ngang trái này, rời bỏ hiện tại bế tắc này để không làm tổn hại đến anh, không là một thứ khiến anh vướng bận mà hỏng việc. Nhưng tôi cũng giữ trong trái tim mình sự ích kỷ muôn thuở của một người đàn bà yêu khi đã đến đường cùng. Hoàn toàn không dễ dàng gì để tìm được một người thấu hiểu tôi, lo lắng cho tôi, chăm sóc cho tôi, và yêu thương tôi không tính toán. Vậy mà yêu một người, được người ta đáp trả, nhưng từng ngày lại cảm nhận nỗi đau phải lìa xa người ấy, cảm giác đó hầu như giết chết mọi ham muốn cố gắng sống một cách bình thường - còn sót lại.
Chúng ta là ai khi chúng ta không một tình yêu giữa đời sống vô vọng này?
Những buổi chiều cuối tuần tôi thỉnh thoảng mang con trai ra phố. Thằng bé rất thích được bế thốc lên đặt vào một bậc thềm cao, còn mẹ đứng ở dưới im lặng nhìn sâu vào mắt nó. Người đàn ông bé bỏng của tôi, người đàn ông luôn vỗ về mỗi khi thấy tôi khóc, người đàn ông đêm đêm trước khi đi ngủ vẫn vòng cánh tay ngang người tôi để chờ nghe kể chuyện. Là đứa trẻ đã từng nếm trải những bi kịch gia đình thời thơ ấu, tôi không bao giờ muốn con tôi phải bước vào cái vết xe cay đắng mà mẹ nó đã đi qua.
Tại sao một cuộc đời quá ngắn mà lại gắn con người với quá nhiều những bổn phận và trách nhiệm? *** Tối thứ 7 thằng bé về ngủ với ông bà nội để chủ nhật đi sở thú. Tôi ngồi trong phòng lục lọi tất cả những lá thư anh viết cho tôi từ ngày chúng tôi bắt đầu quen nhau. Bao nhiêu lời yêu thương vụng trộm đã gửi, bao nhiêu nhớ nhung đã thốt ra quên đi khuôn phép, bao nhiêu nước mắt đã rơi trong đêm lặng yên. Ôi, giá như trí nhớ con người là thứ có thể nhấn nút mà xóa bỏ, thì tôi thèm giấc ngủ thật dài để một mai tỉnh dậy xin vĩnh viễn quên anh trong cuộc đời này. ... Em ơi,
Có phải chúng mình dường như đang sống rất thật nhưng dường như lại đang ở một thế giới khác hay không? Những ngày qua là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh, chắc rồi mai đây mọi việc sẽ trở nên trầm tĩnh hơn, sâu lắng hơn, đúng như em nói: "Đừng để cái gì quá cao trào". Anh cũng nghĩ vậy, sự thăng bằng, ổn định bao giờ cũng bền chặt hơn, lâu dài hơn. Nhưng biết sao được khi mà giờ đây mỗi lần gặp em, mà không, chỉ cần nghĩ đến em là mọi thứ cứ sôi trào, cháy bỏng. Những giây phút gần em mãi mãi sẽ là những giây phút anh khắc sâu vào trái tim mình, không bao giờ quên được, không bao giờ tan biến được.
... Mặc dù cho đến ngày thứ 6 ở Lăng Cô ấy, anh hình dung chúng mình khó có thể gặp lại nhau nữa. Thế nhưng không phải. Một khi số phận đã kéo chúng mình đến với nhau thì tất cả những gì muốn ngăn cản điều đó (cho dù là ý chí của chính chúng mình) cũng đều trở nên vô nghĩa. Đúng, chúng mình đừng thề nguyền gì cả, hãy chỉ nhìn sâu vào mắt nhau, thật lâu, thật lâu, và cố gắng đừng bao giờ để ánh mắt ấy phải rời đi nơi khác...
Anh cứ nhớ mãi lời một bài hát của Nga (đại ý): "Bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật khủng khiếp. Nếu tôi không đi con đường ấy, nếu tôi không mở cánh cửa ấy, tôi đã không được gặp em". Trong anh, cảm giác đó gần như y hệt. Anh cũng phải vượt qua biết bao cái "nếu như" ấy để được gặp em, nhắn tin với em, nói chuyện với em, ăn tối với em và để tay em nằm gọn trong tay mình. Em ơi, anh không biết anh có thể giữ em ở bên mình được bao lâu. Nhưng những giây phút ngắn ngủi được nghe em nói với anh, cười với anh, được thấy bàn tay bé bỏng ấy chỉnh lại cổ áo sơ mi cho mình, được ngắm đôi mắt hiền dịu đầy tình cảm, anh chỉ muốn thốt lên một lời: Cám ơn em! ... Tôi sẽ chỉ được phép chọn một con đường, hoặc đi tiếp, hoặc dừng lại. Đi mà biết sẽ không bao giờ đến, đi chỉ để bản thân trôi vào thứ cảm giác dịu ngọt ngắn ngủi rồi ngay sau đó là nỗi tủi thân vô hạn. Hay dừng để tự nhấn chìm trái tim mình vào sự cô đơn và buồn đau tan nát. Tôi cứ quay mòng mòng giữa hai quyết định ấy, tự đặt cho mình hạn cuối là ngày chủ nhật để đầu tuần có thể đi công tác mà không còn phải giằng co gì.
Tôi quên mất rằng, sáng hôm sau là kỉ niệm đúng 11 tháng ngày chúng tôi quen nhau.
Cả đêm nằm nghĩ lung tung, ngủ được đúng 2 tiếng chập chờn, sáng dậy mệt rã rời. Anh nhắn tin từ 6h30 bảo: "Có nhớ hôm nay 11 tháng ngày quen nhau không? Đi lên sân xem anh đánh golf nhé?".
Thằng bé về ông bà để đi sở thú, nhà chẳng còn ai. Sao có thể trùng hợp đến thế, ngày kỉ niệm 11 tháng cũng là ngày tôi đã có được quyết định cho mình.
Bình thường chỉ được thấy anh khi đi làm, quần áo rất nghiêm trang, đàng hoàng. Lần này nhìn anh mặc đồ chơi golf, cao lớn, khỏe mạnh, một hình ảnh khác hẳn. Anh một tay kéo bộ gậy, 1 tay nắm tay tôi đi trên sân, bảo:
- Hôm nay cả sân gần ngất, lần đầu tiên trong lịch sử anh mang một người phụ nữ đi theo. - Chẳng ai ngất hết. Em thấy mấy cô caddie nhìn em căm hờn lắm. Mê anh à?
- Anh không chắc, chưa hỏi bao giờ. Để lát nữa hỏi nhé?
- Em mà là caddie em cũng mê anh thôi.
- Em mà là caddie em sẽ không mê anh đâu. Vì lúc đó tất cả bọn đàn ông là golfer của Hà nội sẽ kéo về sân này chơi, và anh không đủ khỏe để xử hết được đám đó.
Vẫn là cái âm thanh thâm trầm mà hóm hỉnh trong giọng nói ấy.
Vẫn là ánh mắt nhìn dịu dàng, thiết tha ấy.
Vẫn là những cử chỉ quan tâm, nâng niu ấy.
Tôi cảm tưởng rồi đây trong tôi sẽ tràn ngập nỗi buồn đau, giống như khi bạn đứng trên cây cầu và phải tự tay ném xuống sông một thứ mà bạn vô cùng yêu quý. Anh đi cạnh tôi, mùi nước hoa thoang thoảng. Có mùi gỗ nồng ấm tỏa ra từ người đàn ông ấy, mùi nước hoa Hugo Boss tôi đã mua một cặp cho cả hai để kỉ niệm ngày quen nhau. Mùi nước hoa tôi vẫn đùa là "mùi hạnh phúc" vì mỗi khi ngửi được nó từ anh, tôi thấy phấn chấn, vui vẻ. Giờ đây cái hương thơm quen thuộc đó thực sự khiến tôi muốn khóc.
Bến bờ nào cho một tình yêu đi ngược lại tất cả những quy tắc đạo lý thông thường?
Tôi hiểu sự ra đi này không chỉ vì hành động can thiệp của mẹ anh, nó còn là cú kết liễu cuối cùng cho tất cả những vẫy vùng, đau khổ, đấu tranh, im lặng, tủi hờn, của cá nhân tôi. Chúng tôi yêu nhau. Nhưng tình yêu ấy không bao giờ có lối thoát. Nó thật sự đã bị bịt kín từ bao nhiêu năm trước, từ khi chúng tôi vẫn là hai người xa lạ trong đời nhau. Cuộc sống này là một chuỗi những bi kịch, ăn thua ở chỗ, chúng ta đón nhận và xử lý nó thế nào?
- Anh thích nhà trong sân này lắm. Sang năm họ mà bán tiếp anh sẽ đăng kí, cuối tuần đưa em và con lên đây.
- Xào huyệt bí mật của hai kẻ tội đồ à?
- Ừ, giá mà sinh ra được một tội đồ con nhỉ? Anh thề anh sẽ cho cả công ty đi nghỉ mát xả láng 5 ngày. Tôi cười chua chát. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhắc về chuyện con cái. Những khi buồn nhất, tôi cũng đã từng vụng trộm ước trong đầu một đứa bé mang dáng hình của anh, sự tốt bụng của anh, trí thông minh của anh. Có phải khi yêu nhau, người ta luôn ước mong về kết quả của tình yêu ấy?
Tôi nhìn thảm cỏ xanh mượt trải dài theo những đường lượn nhấp nhô. Bầu trời mới rộng lớn làm sao, rộng lớn đến mức chúng tôi chỉ là hai điểm di động tí hon trên sân. Nhưng bầu trời cũng chật hẹp làm sao, chật hẹp đến mức mãi mãi chẳng bao giờ có một chỗ nào cho chúng tôi ẩn náu. Trước một khó khăn, quan trọng nhất là bạn phải giữ được hi vọng. Khi niềm tin đã cạn kiệt, hi vọng không còn, lúc ấy bạn rơi vào trạng thái buông xuôi, phó mặc. Tôi thật sự đã thấy tuyệt vọng, cảm giác tựa hồ như một người lính ngày hôm qua thôi vẫn còn hăm hở ý định chiến đấu, mà hôm nay dẹp bỏ khát khao điên rồ của tuổi trẻ, bình tĩnh nhìn vào cục diện thật, và cay đắng buông vũ khí. Tôi là một người lính hèn nhát, không dám sống vì lý tưởng của mình, thôi thì, lại coi như đó là sự trớ trêu của số phận.
*** Hôm sau tôi đi với trái tim tan nát, bỏ mặc anh điên khùng tìm kiếm ở Việt Nam.
Khi quay về, tôi bỏ đi số điện thoại quen thuộc đã dùng đến 6 năm.
Bỏ đi thói quen kiểm tra thư để dịch và trả lời cho đối tác trong hộp thư anh đã đưa password. 11 tháng trong cùng một thành phố, 1 nụ hôn, vô vàn cái nắm tay, 26 lá thư và ngàn vạn vết thương trong trái tim mình. Tôi cũng muốn tình yêu của tôi có một cái kết thúc như trong phim hay trong sách, tức là một trong hai người sẽ bỏ đi thật xa, hoặc chuyển nhà, chuyển công tác, đi đâu đó, miễn là không còn cơ hội gặp lại nhau được nữa. Nhưng khổ cho tôi, chẳng ai trong chúng tôi chuyển đi đâu hết. Tôi và anh vẫn ở lại trong cùng thành phố nhỏ bé này. Tôi vẫn đeo trên tay mình chiếc vòng anh tặng. Vẫn xịt lên vai mình mùi nước hoa ấy. Hàng ngày vẫn nghe tiếng phong linh treo ngoài cửa sổ reo lanh canh. Chiếc phong linh ngày xưa tôi mua để "mỗi khi nghe thấy tiếng nó sẽ nhớ đến anh".
Tôi không tìm cách quên anh như đã định, vì tôi hiểu được rằng, anh chưa và sẽ không bao giờ là một thứ đến rồi đi. Anh là một phần đời sống của tôi. Khi không còn người đàn ông đó nữa, một phần đời của tôi thực sự đã chết. Chẳng có điều gì, chẳng có người nào hàn gắn được nỗi đau đớn đó. Nếu trên đời này thật sự có một thứ gọi là "the second life", tôi mong, tôi không bao giờ còn phải xa cách tình yêu ấy.
Hạnh phúc là khi sống thật với cảm xúc của mình, yêu thương và nâng niu những điều đẹp đẽ. Và điều đẹp nhất trên đời chính là con người và sự cần có nhau trong đời sống. Tôi đã sống những tháng ngày vô vọng nhất của cuộc đời mình kể từ khi xa anh. Ai đó nói thời gian là liều thuốc diệu kì, xóa nhòa đi mọi dấu yêu, đau đớn, những cảm xúc, tổn thương, hẳn người đó đang cố tình an ủi người khác. Thời gian với tôi như hành động hủy hoại sau cùng, đẩy một kẻ đã mất hết sức kháng cự xuống cái vực thẳm của sự cô đơn vò xé, cảm giác khổ đau trống rỗng và nỗi nhớ nhung không gì xoa dịu. Dường như cuộc sống này mới chỉ lướt qua đây, hoặc cuộc sống này đã vĩnh viễn chấm dứt, tất cả những vết dấu ấy mơ hồ mà rõ ràng, khó hiểu mà rành mạch, ngày qua ngày nhắc cho tôi nhớ mọi thứ đã kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Chỉ còn lại hiện tại này thôi.
Thứ hiện tại được duy trì bằng một trái tim hoàn toàn tan vỡ.
Tôi gần như rơi vào trạng thái trầm cảm. Ăn rất ít, mất ngủ, trí nhớ giảm sút và tinh thần xuống thấp đến mức tối đa. Tôi đi làm như một kẻ mất hồn, về nhà ngoài thời gian chơi với con tôi chỉ tự giam mình trong phòng, nghĩ rất nhiều mà không hiểu mình nghĩ gì, kết quả đêm nào cũng lên giường với cái đầu bùng nhùng khổ sở. Tôi không ân hận vì yêu anh, tôi cũng không ân hận vì yêu mà đã chọn cách im lặng và ra đi. Tôi chỉ ngạc nhiên tại sao mình có thể bi lụy đến mức này, khốn khổ đến mức này. Trước đây tôi không thể hiểu nổi những người vì tình yêu mà hủy hoại bản thân, làm những hành động mù quáng điên rồ. Bây giờ tôi biết được, tình yêu khiến người ta thăng hoa nhưng cũng nhấn người ta xuống cái địa ngục khủng khiếp hơn bất cứ địa ngục nào khác trên đời.
Có những tình yêu còn đau đớn hơn cái chết.
Người đàn ông ấy bước vào cuộc đời tôi tựa hồ như mới ngày hôm qua bằng những cử chỉ hiền lành, trí thông minh đặc biệt và một sự tử tế hiếm có. Lần nào gặp anh cũng nhắc đi nhắc lại: "Em lớn rồi, em phải biết tự lo cho bản thân mình, tự chăm sóc cho bản thân mình. Cuộc sống có nhiều thứ mình mong mà nó không đến được, nhưng rồi cũng sẽ có những thứ đẹp đẽ mà mình không dám mong, nó vẫn đến. Phải tỉnh táo và can đảm lên, biết không?". Tôi học được biết bao nhiêu điều từ người đàn ông ấy, không chỉ như một người yêu mà còn như một người anh, một người thầy, một người bạn lớn. Có cách nào xóa nhòa đi những kỉ niệm đã in sâu vào trái tim tôi hay không? Những buổi sáng đi qua cái lối rẽ vào quán cafe Highland, tôi cay đắng nhìn xuống chân mình và tự hỏi, bàn chân anh đã in dấu lên những viên gạch nào? Viên này? Viên này? Hay những viên này? Cảm giác phải từ chối hiện tại và bị nhốt giữa ngổn ngang hồi ức mới đáng sợ làm sao. Tôi không thể thoát ra được, lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là cảm giác kiệt sức vì yêu.
Kể từ cái buổi sáng anh đứng trong căn phòng ở Huế ấy, để yên cho cái tinh sương, tĩnh mịch của ban mai thấm vào lòng mình, cùng với những hình ảnh ngọt ngào, đẹp đẽ của em lưu trong tâm trí, anh đã biết cuộc sống của mình từ nay sẽ hoàn toàn đảo lộn. Quả thật như thế, cuộc sống đảo lộn không chỉ bởi sự xáo trộn về thời gian, thói quen, mà chính anh đã không còn nhận ra mình với những nỗi buồn vô cớ, những sự ghen tuông xa lạ, những niềm vui, hạnh phúc ập đến như cơn lốc để rồi sau đó là sự trống vắng kinh người của nỗi cô đơn.
Em ơi, đọc thư em mà thấy thương em vô hạn. Anh hiểu cảm giác của em khi tình cảm của chúng mình không được đàng hoàng, công khai, nhưng cả anh và em đều hiểu, giữa chúng ta có những thứ ràng buộc mà biết bao cái đàng hoàng, công khai kia sẽ không bao giờ có được. Tình cảm ấy biến chúng mình thành những con người tuyệt đối đổi khác so với trước đây, biến những điều bình thường, giản dị nhất cũng trở nên đẹp đẽ, quý giá, và quan trọng hơn là chỉ hai chúng mình cảm nhận được điều đó, vui thích và hạnh phúc với điều đó. Anh có nói đến bao nhiêu, bao nhiêu, cũng không đủ để diễn tả tình cảm và sự biết ơn của anh đối với em. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, nếu anh có thể làm được một điều gì mang lại nụ cười trên đôi môi xinh đẹp kia, đừng bao giờ ngại ngần nói cho anh biết. Người yêu bé nhỏ của anh, đến bây giờ anh yêu em đã vượt quá bất cứ một sự tưởng tượng bốc đồng nhất nào mà anh có thể sở hữu rồi... Người ta có thể lại sống một cách bình thường không sau khi đã yêu một người bằng tất cả những gì mình có, rồi lại chọn cách từ bỏ tình yêu ấy để thấy mình mất hết những gì mình có? Tôi đọc đến thuộc lòng tất cả những lá thư anh gửi cho tôi, nhớ đến thuộc lòng vị trí từng viên gạch trên cái lối đi vào quán cafe chúng tôi vẫn hay ngồi mỗi sáng. Đời sống này quả thực còn gì để hi vọng, nếu yêu mà không cách gì đến được với người mình yêu?

HaLong, Jul 2008

HaLong Bay

Inside ThienCung cave

Penumbra

With sis Jessica @ Hanoi-Hanoi



CuChi tunnel