TTKY
Chủ nhật đầy nắng. Nghe Louis Armstrong và uống trà Long Tỉnh. Kể ra thì cũng không hợp lý lắm nhỉ vì Jazz sẽ hợp hơn với một không gian tĩnh, hơi tối và đèn vàng ấm. Nhưng vẫn tự thấy thoả mãn. Vừa đọc những lời tự sự của một người đàn bà Mỹ nói về công cuộc "ăn, cầu nguyện & yêu" của cô ấy, vừa nhớ tới anh yêu. Không bao giờ tìm cách tự tìm hiểu và tự hình dung cuộc sống của anh khi không có mình. Chỉ nghĩ đến những gì làm mình hạnh phúc.
Biết là đến một lúc nào đó, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng chấm dứt bây giờ thì tự thấy mình khắc nghiệt với bản thân mình quá đỗi. Mỗi lúc ở bên anh, mỗi khi anh nhìn em cười, nắm tay em đi giữa sự ồn ào náo động của đường phố HN là em lại cảm thấy như mình là cô bé con lần đầu được yêu.
Người đàn bà sau ly hôn, tâm trạng lạnh lùng với tình yêu quá đỗi. Cũng bồn chồn, cũng nhớ nhung, cũng thấy lòng mình cảm nắng..., nhưng cảm giác như chuyện yêu đương đến như một cơn sóng, ào đến rồi lại rút đi quá nhanh. Vồ vập đấy mà lại hờ hững ngay được. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ "rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thôi" và tâm trí thì tỉnh táo đến tàn nhẫn. Hiểu đối phương đến tận cùng, hiểu cả những điều lẽ ra chẳng nên hiểu. Biết quá rõ cái gì nằm đằng sau những lời nói và hành động kia. Quãng thời gian đó thật kỳ lạ.
Thế rồi đột nhiên thấy mình đang ở trong một không gian khác. Cứ như là sau khi viết xong một cuốn sách bằng cả tâm huyết, người ta cần một khoảng thời gian "ăn, cầu nguyện và yêu" một cách ngấu nghiến và bất chấp mọi sự phán xét của lý trí. Rồi bỗng nhiên lại gặp một cuốn sách khác, lại hăm hở mở ra như lần đầu tiên được viết. Tự biết cái đang có là tình yêu. Nhưng cũng đau đớn tự hiểu rằng, không bao giờ còn lại được cái niềm tin khờ dại của tuổi trẻ, rằng: "tình yêu này là duy nhất, vĩnh cửu và không thể thay thế".
Rốt cuộc, đàn bà không biết là cái giống gì, mà tâm trí lúc nào cũng quay đi quẩn lại với chuyện yêu đương? Bây giờ làm gì? Đi xỏ ngón, mặc váy ngắn với áo ba lỗ. Đi gội đầu và cắt tóc. Vẫn tiếp tục cắp nách "ăn, cầu nguyện và yêu".
Ngày...,
Sao nhỉ, một mối quan hệ mới đang bắt đầu. Mà chính xác ra là nó bắt đầu từ đầu tháng... Mình cũng không biết điều gì đang diễn ra nữa.
Chàng làm quen từ khoảng tháng 4, nhưng nói chung không có ấn tượng gì cụ thể vì thực ra lúc đó mình không nghĩ sẽ dành cơ hội cho một người khác. Chỉ nhớ là nói chuyện thấy cũng vui vẻ, và bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như hồi đó mình nghĩ anh chàng này cũng lãng mạn gớm (nếu không nhầm thì trong câu chuyện có nhắc đến mùa hoa sen và mùa hoa loa kèn ở Hà Nội thì phải). Ý nghĩ thoáng qua lúc ấy là cảm giác “à hoá ra cũng còn rất nhiều anh chàng hay ho lãng mạn khác...”
Có lẽ nói chuyện khoảng 2 lần trên mạng. Mỗi lần cách nhau cả tháng. Chàng hỏi xin số đt như bất kỳ cuộc làm quen nào khác, và hỏi “khi anh về VN thì a mời e đi ăn với anh nhé”. OK thôi chứ có gì đâu, nhưng vì cũng chẳng để tâm lắm, nên mình hẹn khi nào anh về VN thì anh liên lạc, em sẽ cho anh số phone.
Một ngày tình cờ ol, gặp và nói chuyện chơi. Mới biết hoá ra anh này đã về VN cả tháng nay rồi. Trao đổi số phone, lúc đó không nghĩ ngợi gì hết.
1. Chiều hôm sau thì phải, chàng đt, hỏi em muốn gặp nhau ở đâu nhỉ? Mình nghĩ đến Paris Deli, nhưng miệng nói: “Tuỳ anh” và kết quả là cuộc hẹn diễn ra ở Paris Deli, mình ăn bánh ngọt và uống trà, còn chàng thì chén một đĩa mì to, dù mình đã thông báo ngay từ lúc hẹn là không ăn đâu vì em đã ăn tối rồi.
Bây giờ mới nhớ hôm đó, ấn tượng ban đầu không đặc biệt lắm, nhưng thấy dễ chịu, và vui vẻ. Chỉ nghĩ là làm quen thế thôi.
Ra về, chàng đòi chở mình về nhà bằng xe máy của mình. Từ chối lịch sự không được. Trong lòng ấm ức lắm vì rất không muốn có một sự thân mật như vậy với một người bạn sơ giao.
2. Tối CN, về ăn tối với ba mẹ và nhận được đt hẹn ăn tối (lại hẹn), mình k muốn đi mà thấy mời nhiệt tình quá, nên đành đồng ý cafe ở Vincom. Chàng còn rủ mình xem phim chứ, mà mình thì cũng thích xem phim ở Megas Star thật. Hihi, thế là ok lun. Nhưng mà hôm đó k mua được vé, nên đành xuống Paloma uống cafe. Oh. Hôm đó mình vội vàng thế nào mà quên cả túi ở nhà. K hiểu sao nữa. Mọi khi mình k hay quên như vậy. Mà hoàn toàn k phải vì ấn tượng với chàng. Đến Vincom mới phát hiện ra, mất công con bé quay về nhà để lấy vì nếu k thì chịu k biết làm thế nào tìm thấy a bạn.
Chàng nói chuyện là chính với rất nhiều chuyện về cuộc sống ở nước ngoài. Mình vẫn thu vào cái vỏ hờ hững cố hữu, không muốn bộc lộ quá nhiều, không muốn cởi mở. Hôm đó chàng còn kể cả chuyện công việc, và còn tính rủ cả một cô cháu gái (mới ở bển về VN chơi) lên uống cafe cùng. Mình cũng hơi ngạc nhiên vì k nghĩ là chàng lại cởi mở như vậy.
Nói chung cảm nhận ban đầu là một anh chàng cũng vui tính, và có vẻ dễ gần, thân mật.
Giỗ ở nhà. Đt hết pin, về nhà mở ra mới thấy 21 cuộc gọi từ một số đt duy nhất. Choáng. Mọi khi thì tặc lưỡi mackeno, nhưng vì thấy những 21 cuộc nên đành gọi lại. Chàng bảo “a có việc qua gần nhà em, muốn rủ e đi chơi”. Vừa mệt vừa k có hứng, con bé chối vội vàng “e về hơi mệt nên để hôm khác nhé”. Chả hiểu hôm đó tâm trạng thế nào mà chàng một lúc sau lại thấy nt “tự dưng a muốn đi ăn khuya quá, e đi với a nhé?”, mình hình như bảo e mệt và muốn đi ngủ, thấy nt lại một câu rất tội “a xin lỗi, nhiều lúc a cứ tưởng mình như chàng trai 17 tuổi...”
Thấy tội quá, đâm ra mình mới trả lời rất dịu dàng là “tại hôm nay e mệt quá thôi, hôm khác k mệt e sẽ đi ăn khuya với a”. Hihi, bây h nghĩ lại mới thấy có lẽ hôm ấy chàng hào hứng quá mà lại bị mình dội cho một gáo nước lạnh. Cũng may mình còn nhân từ đổ thêm cho tí nước âm ấm. Hehe.
3. Lại CN thì phải, k nhớ lắm, chàng đt bảo a đang ở trước chỗ vào nhà e đây này, e đang làm gì, đi ăn với a nhé. K từ chối được, mình bèn đi bộ ra (vì k muốn đi cùng xe máy mà). Tối đó đi bộ đi ăn ở Alfresco. Mình cũng chỉ nghĩ đi ăn xong rồi về thôi. Không ngờ đi ăn xong rồi cuốc bộ một đoạn vào cafe, ngồi chưa ấm chỗ thì mưa rõ to. Hôm đó trong lòng đang nghĩ vẩn vơ chuyện khác. Nhưng rõ ràng có linh cảm là “tự dưng hẹn hò mà gặp trời mưa là có duyên lắm”.
Hôm đó chàng kể những câu chuyện vui vẻ từ thời sinh viên, bắt đầu thấy thân mật hơn, dường như cơn mưa làm người ta thấy dễ cởi mở hơn chăng? Hic, mình lại còn bóc hạt dưa cho chàng nữa. Lâu lắm rồi.
Chàng ngỏ ý “có lẽ hôm nay a và e phải ở lại đây rồi”. Có ai đó hẹn chàng quay về, thế nhưng nhất định k về chứ. Mãi rồi mình mới đòi về được khi mưa đã hơi ngớt. Hôm đó về bằng taxi. Xe qua nhà. Vậy là không chạy đi đâu đc nhé. Nói chung mình cũng bị ấn tượng vì sự nhiệt thành.
À, nếu không nhầm thì chàng phân trần rất mệt mỏi là tuần sau a phải đi Vinh. Mà chẳng muốn đi đâu nữa, bây h chỉ thích đc đi chơi thôi. Đúng là cái tâm ý của kẻ đang bị “quáng”.
4. Đi Vinh ra hôm trc thì hôm sau thấy đt, bảo a đang ở chỗ nhà e đây, con bé lại cum cúp chạy xuống. Cũng vì chẳng có ai bên cạnh cả mà. Chỉ thấy đi chơi với a cũng vui vẻ, và chẳng phải bận tâm điều gì. Hic, mà k hề để ý là mình đang “bật đèn xanh”.
Nói chung mối quan hệ này phát triển rất buồn cười. Mình rõ ràng đang đặt tình cảm ở một chỗ khác. Bình thường thì mình không nhận lời đi ăn uống với người lạ thường xuyên như vậy, nếu k có một thứ tình cảm nào đó rõ ràng. Mà với chàng thì k hề có thứ rung cảm đó.
Tóm lại là lại bắt chàng đi bộ ra bắt taxi, trong khi có lẽ ý đồ của chàng là đi xe máy của mình. Không được chứ. Vòng vèo mãi mới tìm ra cái quán mà chàng định đưa mình tới. Trò chuyện và ăn uống vẫn ở trong trạng thái không thân thiết cho lắm. Vẫn cố tình giữ cảm xúc ở chế độ bình thản. Bạn thôi mà.
Chén xong thì lại cafe, chỉ có cảm giác là mình k muốn đi về như mọi lần. Ngồi xem ti vi là chính, thỉnh thoảng nói chuyện bâng quơ. Chàng nói chuyện về thể thao rất hào hứng. Còn mình thì vừa quay ngẹo cả cổ xem Football Mỹ, vừa xem phim trên HBO.
Cafe tàn, lại dạo bộ một lúc. Mình cũng thích đi bộ, nhưng phải cái cái guốc õng ẹo quá. Nói chuyện linh tinh, đi qua chỗ vắng thì hơi ngại vì chỉ sợ bị anh chàng này bày tỏ tình củm. May mà chàng k hành động gì. Vì bất cứ hành động quá khích nào lúc đó có lẽ đều gây phản cảm với mình hết. Phù.
Taxi về, chàng nhất định xuống theo, còn mình vì k muốn nên đành bảo chàng là e k mời a vào nhà đâu, vì nhà e là cáI không gian riêng tư e k muốn ai chạm vào hết. Hic, thế là chàng đành ngậm ngùi “k, anh chỉ muốn đi bộ cùng e một quãng thôi” và mình vì sợ chàng k biết đường ra chỗ gọi taxi, bèn đi tiễn chàng một đoạn. “thế là a đưa tôi về, rồi tôi lại đưa a về nhỉ?”
5. Gặp chàng trên mạng, chàng kể a phải đi công tác, tán chuyện một lúc thì thấy nhắc đến mấy chuyện văn thơ chữ nghĩa. Ko hiểu sao nữa, thường là mình hay có ấn tượng đặc biệt với những anh bạn thích chuyện văn chương. Nhưng với chàng thì mình cứ thấy như chuyện bt, k có gì là lạ, mà cũng k ấn tượng.
Chàng bảo, a đi công tác về thì e đi ăn với a nhé. Mình tảng lờ, bao giờ ra hãy hay, chưa gì đã lo hẹn trước thế. “ thì a cứ đặt chỗ trước, lỡ có người khác mời e mất thì sao” – hihi.
6. Ngày... Bây giờ thì bắt đầu mới có ấn tượng về ngày tháng. ĐT hẹn ăn tối vào lúc mình vẫn nghĩ là anh này còn chưa về HN. Thực ra lúc này bắt đầu để tâm, có nghĩ đến chàng một thoáng trong ngày nghỉ lễ, và bắt đầu thấy vui vui vì những cuộc đt hò hẹn. Chàng bảo ”thế mình hẹn hò ở đâu bây giờ nhỉ” làm mình phải bật cười. Gớm, hẹn ăn tối mà còn cố tình nhấn mạnh, đã có ai định hẹn hò với anh đâu???
Hic, mà k phải hẹn hò thì là cái gì ??? Khi đã nhận lời đi chơi và đi ăn liên tục thế??? Ăn xong thì mình rất chán vì biết ngay là phải ngồi sau, nên mới hỏi một câu rõ dở hơi là “bây h a đưa e về ạ?” ý mình là nếu đi về thì a đi taxi mà về, e k muốn đi xe máy cùng với anh đâu. Còn chàng lại tưởng ý mình chưa muốn về. Hic. Lượn lờ đến tận bãi tre... mình chỉ sợ a này lỡ hào hứng quá chở mình vào bãi tre thì mệt lắm. Vòng vèo mãi tìm chỗ cafe, chàng chỉ thích những chỗ sang trọng và tĩnh lặng, cứ hỏi mình hay cafe ở đâu, mà k biết là con bé rất thích cafe vỉa hè hoặc những chỗ náo nhiệt. Vì phụ nữ là thế mà, ai đi cafe một mình lại chọn cái chỗ vắng vẻ làm gì.
Tầng 19 Meritus (mình cứ toàn gọi nó như vậy), tối om làm con bé hơi lúng túng. Chàng khẽ nắm tay, “e sợ à, đừng sợ” – hic, sợ a thì có, e sợ quái gì ai.
Vào tầng 20 bằng một lối đi mà mình k ngờ tới. Bỗng nhiên mình cởi mở, kể chuyện vắn tắt. Lúc đó cảm thấy sao nhỉ??? Chỉ như là muốn bày tỏ sự thân mật hơn một chút. Trong lòng nghĩ lại, lúc đó đã bắt đầu dành cho chàng một cơ hội rồi.
Oh, nhưng mình k ngờ là lại bị tấn công như vậy. Thường thì mình k thích những mối quan hệ diễn ra quá nhanh. Và k có linh cảm. Cứ nghĩ chuyện gì cũng cần có một thời gian đủ dài để có thể hiểu nhau đã. Chàng chủ động hôn, còn mình cứ đờ ra. Vì mình hoàn toàn không mong đợi. Nhưng k hiểu sao mình lại đón nhận nụ hôn đó. Nếu lúc đó mình đẩy ra, thì sao nhỉ???
Chàng chắc chắn thấy mình đang lưỡng lự, bối rối nữa, nên tấn công mạnh hơn, còn mình thì cứ ở trong trạng tháI thụ động, k ra là đón nhận, cũng k ra vẻ từ chối.
Hic, chưa khi nào bị hôn vào cái lúc k hề có cảm giác muốn được hôn như vậy. Mình đòi về, và chàng hôn vội vào tay. Cái hôn vào tay làm mình có ấn tượng nhiều lắm. Cứ nghĩ mãi “sao anh ấy lại hôn tay nhỉ, chỉ có cái thời yêu đương say đắm xa xưa các chàng trai mới làm như vậy, với một tình cảm nồng nhiệt, có phần đề cao mình... Chứ đã quá lâu rồi, mình cũng đã quên mất cái cảm xúc khi một người phụ nữ được người đàn ông cầm tay, và hôn.
Mình đòi chìa khoá xe, đòi tự đi về. Trong lúc chắc chàng đang rất phấn chấn. Chàng k cố nài. Mình về, trong lòng quá ngổn ngang. Cảm giác không chấp nhận. Vì mình đang đặt tình cảm của mình ở một chỗ khác kia mà!!!!!!!!!!!!!! Không hề có cảm xúc thực sự vào lúc đó. Nhưng mình k giận, cũng k ghét. Chỉ cảm thấy k phảI lúc. Nhắn cho chàng và gửi IM để nói về chuyện đó. “em rất tiếc, nhưng e phải từ chối tình cảm của a lúc này”. Chỉ nhận được mỗi một từ “OK”.
2 ngày tiếp theo, trong lòng rất khó chịu, vì thấy sự hồi âm của chàng có vẻ như bất cần quá. Mình tưởng chàng sẽ phảI xin lỗi cơ. Nghĩ bụng, thế cũng hay, biết được bản chất một người. Và chấm dứt liên lạc như vậy chả có gì phảI tiếc nuối.
7. Tối ngày ... Đi ăn tối về đã thấy bóng chàng đứng đợi ngay ở đầu nhà . Chàng đến tận nơi rồi mới đt. Lại là vào cái ngày mình quá mệt nên mới k đi học.
Chàng nói như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Và mình lại nhượng bộ. Bắt chàng đợi ở dưới, (thế là biết nhà rồi còn gì). Đi ăn tối. Mình cũng nghĩ là “thôi đi ăn thì mình sẽ nói rõ hơn quan điểm của mình”.
Chàng ăn còn mình uống trà. Mệt qúa k muốn ăn thêm cái gì hết. Chàng rủ rê “ăn xong mình đi bộ về nhé” – còn mình thì thẳng thừng “thế thì a đi bộ, còn e sẽ bắt taxi về”. Đưa mình về nhà. Mình đòi về và k cho chàng đi theo. Mình không ngoái lại và cố đi nhanh, chỉ cốt để chàng thấy mình rất dứt khoát.
Vào nhà đã thấy gõ cửa. Hic, mình đã mong muốn người đàn ông đến với mình, sẽ đến nồng nhiệt, mạnh mẽ và trấn áp mình như vậy. Để chế ngự cái con bé ngang bướng như mình. Nhưng rõ ràng là mình không mong đợi chàng.
Nói chuyện chán, mệt quá mình đuổi chàng về. Mình k ngờ là mình lại đánh giá thấp chàng quá. Chàng k chịu về. Ôm mình rất chặt, giữ mình trong tay dù mình tìm mọi cách để đẩy ra. Thậm chí chàng đè mình ra mà hôn, trong khi mình cứ cố gắng tỏ vẻ bất hợp tác. Quái lạ nhất là mình không hề ghét. Không giận. Nhưng môi mềm ra, và trái tim cũng thế. Không rắn như đá như mình đã nghĩ.
Kể một cách rành rẽ và thành thật về cái mà mình đang có. Chàng bảo, anh không quan tâm, - Vì sao? “Vì mọi chuyện đều đã là, và sẽ là quá khứ, và không có chuyện gì có thể giấu mãi được”. Choáng.!!!!! “anh tự tin đến thế ư?” – “thì từ trước đến nay anh chỉ sống bởi nó mà”!!!!!!!!! Quá ấn tượng và bị thuyết phục, con bé bỗng cảm thấy mình được che chở. “Đêm nay a sẽ để e ngủ trong vòng tay anh. Anh sẽ chỉ ôm e thôi, kh làm gì e hết” (điêu k tả được).
Cái cảm giác được một người đàn ông ôm thật chặt, được tựa vào một lồng ngực thật rắn chắc… được cảm thấy bình yên và che chở... không tài nào định nghĩa được tình cảm và xúc cảm của mình khi đó. Một điều rất rõ là mình bị chinh phục. Và mình thấy mình muốn được nương tựa. Cái gì đến vẫn đến. Mình bị quyến rũ bởi một người đàn ông quá tuyệt vời. Chàng ôm mình trong tay cả đêm.
Chưa bao giờ hôn ai khi nghĩ là mình k hề muốn. Chưa bao giờ gần gũi với một người mà trước đó mấy phút mình vẫn k hề có cái cảm xúc muốn được gần gũi.
Chàng chắc là biết rõ. Nhưng hình như chàng bất chấp điều đó. Chỉ để minh chứng cho mình thấy là, “thực ra mình đang tự chối bỏ cảm giác của mình đối với chàng”, chàng đem đến cho mình trạng thái thư giãn, bình yên vô cùng và thấy được dựa dẫm như vậy. Đã ba năm rồi mình thèm cái cảm giác đó, và hy vọng có một ai đó sẽ đến, sẽ yêu thương mình như thế.
Anh ngủ, và ôm chặt tay em trong ngực anh. Khi e tỉnh giấc, e k chấp nhận thực tế đó, e muốn thoát ra khỏi a, e quay lưng nhưng a vẫn ôm lấy em từ phía sau... Những điều đó khiến e xúc động tự đáy lòng. Những điều đó khiến e cảm nhận được tấm lòng chân thành của anh.
Ngày...,
Để viết tiếp những điều nhỏ bé đang dần tăng lên đã nhé.
Sau cái đêm đầu tiên đó, buổi sáng chàng đi làm, và nhắn tin cho mình liên tục. Còn mình thì quá bối rối. Cảm giác muốn chối bỏ chuyện đó. Cảm giác như mình đang làm sai, và không trung thực với chính mình.
“Lê bước ra sân bay. Thiếp đi ở phòng đợi. Ba ngày không tắm. Để giữ mùi em. Miệng đắng ngắt mà môi còn vương hương vị ngọt ngào của ai đó. Trước giờ lên máy bay. Anh”.
Tối CN, chàng ở SG ntin, và hẹn chat. Mình đã nói nhiều điều. Vẫn nói là mọi việc “như chưa bắt đầu”. Chàng bảo: “được ôm em trong tay không phải là anh không tôn trọng em mà ngược lại” khi thấy mình bảo “em muốn được tôn trọng – và muốn anh giữ khoảng cách”.
Chàng nói một câu mà mình không thể hờ hững “anh sẽ đợi e đến khi nào không còn anh nữa”. Lại còn chịu khó trích dẫn: “If love you is a mistake, I think it’s a beautiful mistake”. Sau buổi trò chuyện đó, tâm trạng mình bắt đầu thay đổi. Tự thấy mình không làm sai điều gì nữa. Và mình có quyền được chọn lựa.
Mọi việc vẫn tuần tự tiếp diễn như là nó vốn thế. Chàng đi SG quãng 1 tuần thì mình bỗng thấy nhớ nhung, đành phải tự nhắn tin “khi nào anh ra?” và chàng bảo “mai a ra, cho anh ăn tối nhé”. Lúc đó mình cũng nghĩ là hình như đi quá nhanh rồi, nhưng vẫn đồng ý nấu cơm chả thấy miễn cưỡng tẹo nào. Thế mới đáng giận chứ.
Có vẻ như là một người đàn ông rất dễ chịu. Không đòi hỏi và xét nét cầu kỳ. Có vẻ không khó tính. Chàng rất đáng yêu khi bảo “cho anh ăn hết canh luôn ở cái bát to này nhé”.
Chàng đi vắng liên tục, sự xa cách làm mình từ chỗ hờ hững, không nghĩ là mình có cảm xúc, chợt nhận ra mình đang nhớ.... Chàng về đến HN, việc đầu tiên là gặp em. Em thích cái cách thể hiện tình cảm của anh. Anh biết không, thực ra phụ nữ rất cần được thể hiện sự quan tâm bằng lời. Khi em nhắn tin, anh k hồi âm, dù e biết là a bận, dù e biết là a có hồi âm cũng k giải quyết được việc gì. Nhưng trong lòng e cũng hơi ấm ức. Chút xíu thôi, vì e là phụ nữ mà.
Em đã rất cảm động vì mọi lời anh nói, mọi điều anh đã dành cho em. Nhưng em sẽ còn vui hơn nữa nếu anh bày tỏ nó hàng ngày. A kể cho e nghe rất nhiều chuyện về gia đình, về công việc. Em thích nghe a nói. Vì e hiểu phải thấy thân thiết thế nào, dễ chịu thế nào, người đàn ông mới bộc lộ như vậy. Tình cảm mà e đang dành cho a, nó không nồng nhiệt và sôi nổi. Em như một tảng băng dần bị anh chinh phục, làm ấm lên, và tan chảy. Em muốn được tan chảy.
Ngày...,
Anh ít nói chuyện tình cảm. Có vẻ như anh không cảm thấy dễ dàng khi bày tỏ cảm xúc của mình. Nhưng anh rất biết cách quyến rũ em, và biết cách làm em không hờn dỗi. Mỗi khi em đề nghị điều gì anh không thực hiện được, thì anh sẽ bù lại bằng một việc khác, khiến em không thể không thấy anh thật sự rất đáng yêu, và cũng rất chu đáo.
Anh không hề quan tâm đến em như kiểu mà những người khác đã làm, không nức nở khen ngợi, không tán tỉnh, không cả chat chít và hỏi han suốt ngày, anh chỉ hỏi những việc đúng là cần thiết. Khi em nói cần anh, ngay lập tức anh sẽ gọi lại; khi em chỉ nhắn tin lăng nhăng, thường thì anh sẽ không trả lời – e biết là khi đó a đang bận. Cũng có những hôm e nt mà k đợi được trả lời, thì a lại hồi âm; còn có những hôm e mong tn của a, thì e lại chẳng thấy đâu cả. Nhưng em cảm nhận được rất rõ sự quan tâm của anh.
Mỗi ngày, sự gắn bó và gần gụi của mình lại tăng thêm một chút. Khoảng cách mà em cảm thấy mỗi lúc lại bé đi. Anh đã kể cho em những chuyện riêng tư và sẵn lòng trả lời những điều băn khoăn của em. Anh kể cả chuyện kiếm tiền, hic, những chuyện mà phải thực sự tin cậy và cảm thấy có thể được chấp nhận, được yêu thương, người ta mới có thể bộc bạch.
Anh yêu em nhiều không nhỉ??? Chắc là mới một chút thôi. Em sẽ làm cái tình ấy ngày càng tăng theo thời gian, khi mà mình đã thật thân thiết.
Em bảo anh “mới có 2 tháng mà sao em thấy như đã quen anh từ lâu lắm”... thì anh bảo “2 tháng là quá đủ dài”. Em thật sự thú vị vì sự đồng cảm, hay đúng hơn là sự hợp nhau về sở thích của mình. Hôm đầu tiên anh hỏi em gặp nhau ở đâu, em định hẹn ở Paris Deli nhưng chưa tiện nói, thì anh đã bảo “thế đến Paris Deli nhé”. Một hôm khác đi uống cafe, khi phục vụ bê đồ uống ra thì cả e và anh mới biết mình cùng gọi Magerita. Khi đi ăn phở, mình cùng muốn ăn phở bắp. Khi em định bảo anh ăn buffet trưa ở Tara, thì anh cũng gợi ý em ngay quán đó. Rồi hôm nay khi đi ăn sáng, anh đã chờ xem em gọi gì, và em hơi bất ngờ khi mình cùng gọi bún bò.
Sự giống nhau này, như hôm em bảo thèm ăn kem thì anh cũng hào hứng vì đang thèm kem… mặc dầu không có ý nghĩa gì lắm trong chuyện yêu đương… nhưng chắc chắn đã làm mình rất thú vị, và hơi bất ngờ, anh nhỉ?
Thôi, muộn rồi, em đi ngủ đây, hôn anh.
Oh, hoá ra a đi QNinh về sớm, a gọi cho e những 6 lần, và đt thì vẫn trong tình trạng k liên lạc được. Thực ra đúng là a rất dễ chịu. A chẳng phàn nàn gì việc phải đợi e chỉ vì k gọi cho e được; cũng chẳng thấy việc đt e mất sóng là có vấn đề; a bảo “cần gì phải đổi đt, cứ coi như về nhà tắt máy là xong”.
Biết là đến một lúc nào đó, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng chấm dứt bây giờ thì tự thấy mình khắc nghiệt với bản thân mình quá đỗi. Mỗi lúc ở bên anh, mỗi khi anh nhìn em cười, nắm tay em đi giữa sự ồn ào náo động của đường phố HN là em lại cảm thấy như mình là cô bé con lần đầu được yêu.
Người đàn bà sau ly hôn, tâm trạng lạnh lùng với tình yêu quá đỗi. Cũng bồn chồn, cũng nhớ nhung, cũng thấy lòng mình cảm nắng..., nhưng cảm giác như chuyện yêu đương đến như một cơn sóng, ào đến rồi lại rút đi quá nhanh. Vồ vập đấy mà lại hờ hững ngay được. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ "rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thôi" và tâm trí thì tỉnh táo đến tàn nhẫn. Hiểu đối phương đến tận cùng, hiểu cả những điều lẽ ra chẳng nên hiểu. Biết quá rõ cái gì nằm đằng sau những lời nói và hành động kia. Quãng thời gian đó thật kỳ lạ.
Thế rồi đột nhiên thấy mình đang ở trong một không gian khác. Cứ như là sau khi viết xong một cuốn sách bằng cả tâm huyết, người ta cần một khoảng thời gian "ăn, cầu nguyện và yêu" một cách ngấu nghiến và bất chấp mọi sự phán xét của lý trí. Rồi bỗng nhiên lại gặp một cuốn sách khác, lại hăm hở mở ra như lần đầu tiên được viết. Tự biết cái đang có là tình yêu. Nhưng cũng đau đớn tự hiểu rằng, không bao giờ còn lại được cái niềm tin khờ dại của tuổi trẻ, rằng: "tình yêu này là duy nhất, vĩnh cửu và không thể thay thế".
Rốt cuộc, đàn bà không biết là cái giống gì, mà tâm trí lúc nào cũng quay đi quẩn lại với chuyện yêu đương? Bây giờ làm gì? Đi xỏ ngón, mặc váy ngắn với áo ba lỗ. Đi gội đầu và cắt tóc. Vẫn tiếp tục cắp nách "ăn, cầu nguyện và yêu".
Ngày...,
Sao nhỉ, một mối quan hệ mới đang bắt đầu. Mà chính xác ra là nó bắt đầu từ đầu tháng... Mình cũng không biết điều gì đang diễn ra nữa.
Chàng làm quen từ khoảng tháng 4, nhưng nói chung không có ấn tượng gì cụ thể vì thực ra lúc đó mình không nghĩ sẽ dành cơ hội cho một người khác. Chỉ nhớ là nói chuyện thấy cũng vui vẻ, và bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như hồi đó mình nghĩ anh chàng này cũng lãng mạn gớm (nếu không nhầm thì trong câu chuyện có nhắc đến mùa hoa sen và mùa hoa loa kèn ở Hà Nội thì phải). Ý nghĩ thoáng qua lúc ấy là cảm giác “à hoá ra cũng còn rất nhiều anh chàng hay ho lãng mạn khác...”
Có lẽ nói chuyện khoảng 2 lần trên mạng. Mỗi lần cách nhau cả tháng. Chàng hỏi xin số đt như bất kỳ cuộc làm quen nào khác, và hỏi “khi anh về VN thì a mời e đi ăn với anh nhé”. OK thôi chứ có gì đâu, nhưng vì cũng chẳng để tâm lắm, nên mình hẹn khi nào anh về VN thì anh liên lạc, em sẽ cho anh số phone.
Một ngày tình cờ ol, gặp và nói chuyện chơi. Mới biết hoá ra anh này đã về VN cả tháng nay rồi. Trao đổi số phone, lúc đó không nghĩ ngợi gì hết.
1. Chiều hôm sau thì phải, chàng đt, hỏi em muốn gặp nhau ở đâu nhỉ? Mình nghĩ đến Paris Deli, nhưng miệng nói: “Tuỳ anh” và kết quả là cuộc hẹn diễn ra ở Paris Deli, mình ăn bánh ngọt và uống trà, còn chàng thì chén một đĩa mì to, dù mình đã thông báo ngay từ lúc hẹn là không ăn đâu vì em đã ăn tối rồi.
Bây giờ mới nhớ hôm đó, ấn tượng ban đầu không đặc biệt lắm, nhưng thấy dễ chịu, và vui vẻ. Chỉ nghĩ là làm quen thế thôi.
Ra về, chàng đòi chở mình về nhà bằng xe máy của mình. Từ chối lịch sự không được. Trong lòng ấm ức lắm vì rất không muốn có một sự thân mật như vậy với một người bạn sơ giao.
2. Tối CN, về ăn tối với ba mẹ và nhận được đt hẹn ăn tối (lại hẹn), mình k muốn đi mà thấy mời nhiệt tình quá, nên đành đồng ý cafe ở Vincom. Chàng còn rủ mình xem phim chứ, mà mình thì cũng thích xem phim ở Megas Star thật. Hihi, thế là ok lun. Nhưng mà hôm đó k mua được vé, nên đành xuống Paloma uống cafe. Oh. Hôm đó mình vội vàng thế nào mà quên cả túi ở nhà. K hiểu sao nữa. Mọi khi mình k hay quên như vậy. Mà hoàn toàn k phải vì ấn tượng với chàng. Đến Vincom mới phát hiện ra, mất công con bé quay về nhà để lấy vì nếu k thì chịu k biết làm thế nào tìm thấy a bạn.
Chàng nói chuyện là chính với rất nhiều chuyện về cuộc sống ở nước ngoài. Mình vẫn thu vào cái vỏ hờ hững cố hữu, không muốn bộc lộ quá nhiều, không muốn cởi mở. Hôm đó chàng còn kể cả chuyện công việc, và còn tính rủ cả một cô cháu gái (mới ở bển về VN chơi) lên uống cafe cùng. Mình cũng hơi ngạc nhiên vì k nghĩ là chàng lại cởi mở như vậy.
Nói chung cảm nhận ban đầu là một anh chàng cũng vui tính, và có vẻ dễ gần, thân mật.
Giỗ ở nhà. Đt hết pin, về nhà mở ra mới thấy 21 cuộc gọi từ một số đt duy nhất. Choáng. Mọi khi thì tặc lưỡi mackeno, nhưng vì thấy những 21 cuộc nên đành gọi lại. Chàng bảo “a có việc qua gần nhà em, muốn rủ e đi chơi”. Vừa mệt vừa k có hứng, con bé chối vội vàng “e về hơi mệt nên để hôm khác nhé”. Chả hiểu hôm đó tâm trạng thế nào mà chàng một lúc sau lại thấy nt “tự dưng a muốn đi ăn khuya quá, e đi với a nhé?”, mình hình như bảo e mệt và muốn đi ngủ, thấy nt lại một câu rất tội “a xin lỗi, nhiều lúc a cứ tưởng mình như chàng trai 17 tuổi...”
Thấy tội quá, đâm ra mình mới trả lời rất dịu dàng là “tại hôm nay e mệt quá thôi, hôm khác k mệt e sẽ đi ăn khuya với a”. Hihi, bây h nghĩ lại mới thấy có lẽ hôm ấy chàng hào hứng quá mà lại bị mình dội cho một gáo nước lạnh. Cũng may mình còn nhân từ đổ thêm cho tí nước âm ấm. Hehe.
3. Lại CN thì phải, k nhớ lắm, chàng đt bảo a đang ở trước chỗ vào nhà e đây này, e đang làm gì, đi ăn với a nhé. K từ chối được, mình bèn đi bộ ra (vì k muốn đi cùng xe máy mà). Tối đó đi bộ đi ăn ở Alfresco. Mình cũng chỉ nghĩ đi ăn xong rồi về thôi. Không ngờ đi ăn xong rồi cuốc bộ một đoạn vào cafe, ngồi chưa ấm chỗ thì mưa rõ to. Hôm đó trong lòng đang nghĩ vẩn vơ chuyện khác. Nhưng rõ ràng có linh cảm là “tự dưng hẹn hò mà gặp trời mưa là có duyên lắm”.
Hôm đó chàng kể những câu chuyện vui vẻ từ thời sinh viên, bắt đầu thấy thân mật hơn, dường như cơn mưa làm người ta thấy dễ cởi mở hơn chăng? Hic, mình lại còn bóc hạt dưa cho chàng nữa. Lâu lắm rồi.
Chàng ngỏ ý “có lẽ hôm nay a và e phải ở lại đây rồi”. Có ai đó hẹn chàng quay về, thế nhưng nhất định k về chứ. Mãi rồi mình mới đòi về được khi mưa đã hơi ngớt. Hôm đó về bằng taxi. Xe qua nhà. Vậy là không chạy đi đâu đc nhé. Nói chung mình cũng bị ấn tượng vì sự nhiệt thành.
À, nếu không nhầm thì chàng phân trần rất mệt mỏi là tuần sau a phải đi Vinh. Mà chẳng muốn đi đâu nữa, bây h chỉ thích đc đi chơi thôi. Đúng là cái tâm ý của kẻ đang bị “quáng”.
4. Đi Vinh ra hôm trc thì hôm sau thấy đt, bảo a đang ở chỗ nhà e đây, con bé lại cum cúp chạy xuống. Cũng vì chẳng có ai bên cạnh cả mà. Chỉ thấy đi chơi với a cũng vui vẻ, và chẳng phải bận tâm điều gì. Hic, mà k hề để ý là mình đang “bật đèn xanh”.
Nói chung mối quan hệ này phát triển rất buồn cười. Mình rõ ràng đang đặt tình cảm ở một chỗ khác. Bình thường thì mình không nhận lời đi ăn uống với người lạ thường xuyên như vậy, nếu k có một thứ tình cảm nào đó rõ ràng. Mà với chàng thì k hề có thứ rung cảm đó.
Tóm lại là lại bắt chàng đi bộ ra bắt taxi, trong khi có lẽ ý đồ của chàng là đi xe máy của mình. Không được chứ. Vòng vèo mãi mới tìm ra cái quán mà chàng định đưa mình tới. Trò chuyện và ăn uống vẫn ở trong trạng thái không thân thiết cho lắm. Vẫn cố tình giữ cảm xúc ở chế độ bình thản. Bạn thôi mà.
Chén xong thì lại cafe, chỉ có cảm giác là mình k muốn đi về như mọi lần. Ngồi xem ti vi là chính, thỉnh thoảng nói chuyện bâng quơ. Chàng nói chuyện về thể thao rất hào hứng. Còn mình thì vừa quay ngẹo cả cổ xem Football Mỹ, vừa xem phim trên HBO.
Cafe tàn, lại dạo bộ một lúc. Mình cũng thích đi bộ, nhưng phải cái cái guốc õng ẹo quá. Nói chuyện linh tinh, đi qua chỗ vắng thì hơi ngại vì chỉ sợ bị anh chàng này bày tỏ tình củm. May mà chàng k hành động gì. Vì bất cứ hành động quá khích nào lúc đó có lẽ đều gây phản cảm với mình hết. Phù.
Taxi về, chàng nhất định xuống theo, còn mình vì k muốn nên đành bảo chàng là e k mời a vào nhà đâu, vì nhà e là cáI không gian riêng tư e k muốn ai chạm vào hết. Hic, thế là chàng đành ngậm ngùi “k, anh chỉ muốn đi bộ cùng e một quãng thôi” và mình vì sợ chàng k biết đường ra chỗ gọi taxi, bèn đi tiễn chàng một đoạn. “thế là a đưa tôi về, rồi tôi lại đưa a về nhỉ?”
5. Gặp chàng trên mạng, chàng kể a phải đi công tác, tán chuyện một lúc thì thấy nhắc đến mấy chuyện văn thơ chữ nghĩa. Ko hiểu sao nữa, thường là mình hay có ấn tượng đặc biệt với những anh bạn thích chuyện văn chương. Nhưng với chàng thì mình cứ thấy như chuyện bt, k có gì là lạ, mà cũng k ấn tượng.
Chàng bảo, a đi công tác về thì e đi ăn với a nhé. Mình tảng lờ, bao giờ ra hãy hay, chưa gì đã lo hẹn trước thế. “ thì a cứ đặt chỗ trước, lỡ có người khác mời e mất thì sao” – hihi.
6. Ngày... Bây giờ thì bắt đầu mới có ấn tượng về ngày tháng. ĐT hẹn ăn tối vào lúc mình vẫn nghĩ là anh này còn chưa về HN. Thực ra lúc này bắt đầu để tâm, có nghĩ đến chàng một thoáng trong ngày nghỉ lễ, và bắt đầu thấy vui vui vì những cuộc đt hò hẹn. Chàng bảo ”thế mình hẹn hò ở đâu bây giờ nhỉ” làm mình phải bật cười. Gớm, hẹn ăn tối mà còn cố tình nhấn mạnh, đã có ai định hẹn hò với anh đâu???
Hic, mà k phải hẹn hò thì là cái gì ??? Khi đã nhận lời đi chơi và đi ăn liên tục thế??? Ăn xong thì mình rất chán vì biết ngay là phải ngồi sau, nên mới hỏi một câu rõ dở hơi là “bây h a đưa e về ạ?” ý mình là nếu đi về thì a đi taxi mà về, e k muốn đi xe máy cùng với anh đâu. Còn chàng lại tưởng ý mình chưa muốn về. Hic. Lượn lờ đến tận bãi tre... mình chỉ sợ a này lỡ hào hứng quá chở mình vào bãi tre thì mệt lắm. Vòng vèo mãi tìm chỗ cafe, chàng chỉ thích những chỗ sang trọng và tĩnh lặng, cứ hỏi mình hay cafe ở đâu, mà k biết là con bé rất thích cafe vỉa hè hoặc những chỗ náo nhiệt. Vì phụ nữ là thế mà, ai đi cafe một mình lại chọn cái chỗ vắng vẻ làm gì.
Tầng 19 Meritus (mình cứ toàn gọi nó như vậy), tối om làm con bé hơi lúng túng. Chàng khẽ nắm tay, “e sợ à, đừng sợ” – hic, sợ a thì có, e sợ quái gì ai.
Vào tầng 20 bằng một lối đi mà mình k ngờ tới. Bỗng nhiên mình cởi mở, kể chuyện vắn tắt. Lúc đó cảm thấy sao nhỉ??? Chỉ như là muốn bày tỏ sự thân mật hơn một chút. Trong lòng nghĩ lại, lúc đó đã bắt đầu dành cho chàng một cơ hội rồi.
Oh, nhưng mình k ngờ là lại bị tấn công như vậy. Thường thì mình k thích những mối quan hệ diễn ra quá nhanh. Và k có linh cảm. Cứ nghĩ chuyện gì cũng cần có một thời gian đủ dài để có thể hiểu nhau đã. Chàng chủ động hôn, còn mình cứ đờ ra. Vì mình hoàn toàn không mong đợi. Nhưng k hiểu sao mình lại đón nhận nụ hôn đó. Nếu lúc đó mình đẩy ra, thì sao nhỉ???
Chàng chắc chắn thấy mình đang lưỡng lự, bối rối nữa, nên tấn công mạnh hơn, còn mình thì cứ ở trong trạng tháI thụ động, k ra là đón nhận, cũng k ra vẻ từ chối.
Hic, chưa khi nào bị hôn vào cái lúc k hề có cảm giác muốn được hôn như vậy. Mình đòi về, và chàng hôn vội vào tay. Cái hôn vào tay làm mình có ấn tượng nhiều lắm. Cứ nghĩ mãi “sao anh ấy lại hôn tay nhỉ, chỉ có cái thời yêu đương say đắm xa xưa các chàng trai mới làm như vậy, với một tình cảm nồng nhiệt, có phần đề cao mình... Chứ đã quá lâu rồi, mình cũng đã quên mất cái cảm xúc khi một người phụ nữ được người đàn ông cầm tay, và hôn.
Mình đòi chìa khoá xe, đòi tự đi về. Trong lúc chắc chàng đang rất phấn chấn. Chàng k cố nài. Mình về, trong lòng quá ngổn ngang. Cảm giác không chấp nhận. Vì mình đang đặt tình cảm của mình ở một chỗ khác kia mà!!!!!!!!!!!!!! Không hề có cảm xúc thực sự vào lúc đó. Nhưng mình k giận, cũng k ghét. Chỉ cảm thấy k phảI lúc. Nhắn cho chàng và gửi IM để nói về chuyện đó. “em rất tiếc, nhưng e phải từ chối tình cảm của a lúc này”. Chỉ nhận được mỗi một từ “OK”.
2 ngày tiếp theo, trong lòng rất khó chịu, vì thấy sự hồi âm của chàng có vẻ như bất cần quá. Mình tưởng chàng sẽ phảI xin lỗi cơ. Nghĩ bụng, thế cũng hay, biết được bản chất một người. Và chấm dứt liên lạc như vậy chả có gì phảI tiếc nuối.
7. Tối ngày ... Đi ăn tối về đã thấy bóng chàng đứng đợi ngay ở đầu nhà . Chàng đến tận nơi rồi mới đt. Lại là vào cái ngày mình quá mệt nên mới k đi học.
Chàng nói như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Và mình lại nhượng bộ. Bắt chàng đợi ở dưới, (thế là biết nhà rồi còn gì). Đi ăn tối. Mình cũng nghĩ là “thôi đi ăn thì mình sẽ nói rõ hơn quan điểm của mình”.
Chàng ăn còn mình uống trà. Mệt qúa k muốn ăn thêm cái gì hết. Chàng rủ rê “ăn xong mình đi bộ về nhé” – còn mình thì thẳng thừng “thế thì a đi bộ, còn e sẽ bắt taxi về”. Đưa mình về nhà. Mình đòi về và k cho chàng đi theo. Mình không ngoái lại và cố đi nhanh, chỉ cốt để chàng thấy mình rất dứt khoát.
Vào nhà đã thấy gõ cửa. Hic, mình đã mong muốn người đàn ông đến với mình, sẽ đến nồng nhiệt, mạnh mẽ và trấn áp mình như vậy. Để chế ngự cái con bé ngang bướng như mình. Nhưng rõ ràng là mình không mong đợi chàng.
Nói chuyện chán, mệt quá mình đuổi chàng về. Mình k ngờ là mình lại đánh giá thấp chàng quá. Chàng k chịu về. Ôm mình rất chặt, giữ mình trong tay dù mình tìm mọi cách để đẩy ra. Thậm chí chàng đè mình ra mà hôn, trong khi mình cứ cố gắng tỏ vẻ bất hợp tác. Quái lạ nhất là mình không hề ghét. Không giận. Nhưng môi mềm ra, và trái tim cũng thế. Không rắn như đá như mình đã nghĩ.
Kể một cách rành rẽ và thành thật về cái mà mình đang có. Chàng bảo, anh không quan tâm, - Vì sao? “Vì mọi chuyện đều đã là, và sẽ là quá khứ, và không có chuyện gì có thể giấu mãi được”. Choáng.!!!!! “anh tự tin đến thế ư?” – “thì từ trước đến nay anh chỉ sống bởi nó mà”!!!!!!!!! Quá ấn tượng và bị thuyết phục, con bé bỗng cảm thấy mình được che chở. “Đêm nay a sẽ để e ngủ trong vòng tay anh. Anh sẽ chỉ ôm e thôi, kh làm gì e hết” (điêu k tả được).
Cái cảm giác được một người đàn ông ôm thật chặt, được tựa vào một lồng ngực thật rắn chắc… được cảm thấy bình yên và che chở... không tài nào định nghĩa được tình cảm và xúc cảm của mình khi đó. Một điều rất rõ là mình bị chinh phục. Và mình thấy mình muốn được nương tựa. Cái gì đến vẫn đến. Mình bị quyến rũ bởi một người đàn ông quá tuyệt vời. Chàng ôm mình trong tay cả đêm.
Chưa bao giờ hôn ai khi nghĩ là mình k hề muốn. Chưa bao giờ gần gũi với một người mà trước đó mấy phút mình vẫn k hề có cái cảm xúc muốn được gần gũi.
Chàng chắc là biết rõ. Nhưng hình như chàng bất chấp điều đó. Chỉ để minh chứng cho mình thấy là, “thực ra mình đang tự chối bỏ cảm giác của mình đối với chàng”, chàng đem đến cho mình trạng thái thư giãn, bình yên vô cùng và thấy được dựa dẫm như vậy. Đã ba năm rồi mình thèm cái cảm giác đó, và hy vọng có một ai đó sẽ đến, sẽ yêu thương mình như thế.
Anh ngủ, và ôm chặt tay em trong ngực anh. Khi e tỉnh giấc, e k chấp nhận thực tế đó, e muốn thoát ra khỏi a, e quay lưng nhưng a vẫn ôm lấy em từ phía sau... Những điều đó khiến e xúc động tự đáy lòng. Những điều đó khiến e cảm nhận được tấm lòng chân thành của anh.
Ngày...,
Để viết tiếp những điều nhỏ bé đang dần tăng lên đã nhé.
Sau cái đêm đầu tiên đó, buổi sáng chàng đi làm, và nhắn tin cho mình liên tục. Còn mình thì quá bối rối. Cảm giác muốn chối bỏ chuyện đó. Cảm giác như mình đang làm sai, và không trung thực với chính mình.
“Lê bước ra sân bay. Thiếp đi ở phòng đợi. Ba ngày không tắm. Để giữ mùi em. Miệng đắng ngắt mà môi còn vương hương vị ngọt ngào của ai đó. Trước giờ lên máy bay. Anh”.
Tối CN, chàng ở SG ntin, và hẹn chat. Mình đã nói nhiều điều. Vẫn nói là mọi việc “như chưa bắt đầu”. Chàng bảo: “được ôm em trong tay không phải là anh không tôn trọng em mà ngược lại” khi thấy mình bảo “em muốn được tôn trọng – và muốn anh giữ khoảng cách”.
Chàng nói một câu mà mình không thể hờ hững “anh sẽ đợi e đến khi nào không còn anh nữa”. Lại còn chịu khó trích dẫn: “If love you is a mistake, I think it’s a beautiful mistake”. Sau buổi trò chuyện đó, tâm trạng mình bắt đầu thay đổi. Tự thấy mình không làm sai điều gì nữa. Và mình có quyền được chọn lựa.
Mọi việc vẫn tuần tự tiếp diễn như là nó vốn thế. Chàng đi SG quãng 1 tuần thì mình bỗng thấy nhớ nhung, đành phải tự nhắn tin “khi nào anh ra?” và chàng bảo “mai a ra, cho anh ăn tối nhé”. Lúc đó mình cũng nghĩ là hình như đi quá nhanh rồi, nhưng vẫn đồng ý nấu cơm chả thấy miễn cưỡng tẹo nào. Thế mới đáng giận chứ.
Có vẻ như là một người đàn ông rất dễ chịu. Không đòi hỏi và xét nét cầu kỳ. Có vẻ không khó tính. Chàng rất đáng yêu khi bảo “cho anh ăn hết canh luôn ở cái bát to này nhé”.
Chàng đi vắng liên tục, sự xa cách làm mình từ chỗ hờ hững, không nghĩ là mình có cảm xúc, chợt nhận ra mình đang nhớ.... Chàng về đến HN, việc đầu tiên là gặp em. Em thích cái cách thể hiện tình cảm của anh. Anh biết không, thực ra phụ nữ rất cần được thể hiện sự quan tâm bằng lời. Khi em nhắn tin, anh k hồi âm, dù e biết là a bận, dù e biết là a có hồi âm cũng k giải quyết được việc gì. Nhưng trong lòng e cũng hơi ấm ức. Chút xíu thôi, vì e là phụ nữ mà.
Em đã rất cảm động vì mọi lời anh nói, mọi điều anh đã dành cho em. Nhưng em sẽ còn vui hơn nữa nếu anh bày tỏ nó hàng ngày. A kể cho e nghe rất nhiều chuyện về gia đình, về công việc. Em thích nghe a nói. Vì e hiểu phải thấy thân thiết thế nào, dễ chịu thế nào, người đàn ông mới bộc lộ như vậy. Tình cảm mà e đang dành cho a, nó không nồng nhiệt và sôi nổi. Em như một tảng băng dần bị anh chinh phục, làm ấm lên, và tan chảy. Em muốn được tan chảy.
Ngày...,
Anh ít nói chuyện tình cảm. Có vẻ như anh không cảm thấy dễ dàng khi bày tỏ cảm xúc của mình. Nhưng anh rất biết cách quyến rũ em, và biết cách làm em không hờn dỗi. Mỗi khi em đề nghị điều gì anh không thực hiện được, thì anh sẽ bù lại bằng một việc khác, khiến em không thể không thấy anh thật sự rất đáng yêu, và cũng rất chu đáo.
Anh không hề quan tâm đến em như kiểu mà những người khác đã làm, không nức nở khen ngợi, không tán tỉnh, không cả chat chít và hỏi han suốt ngày, anh chỉ hỏi những việc đúng là cần thiết. Khi em nói cần anh, ngay lập tức anh sẽ gọi lại; khi em chỉ nhắn tin lăng nhăng, thường thì anh sẽ không trả lời – e biết là khi đó a đang bận. Cũng có những hôm e nt mà k đợi được trả lời, thì a lại hồi âm; còn có những hôm e mong tn của a, thì e lại chẳng thấy đâu cả. Nhưng em cảm nhận được rất rõ sự quan tâm của anh.
Mỗi ngày, sự gắn bó và gần gụi của mình lại tăng thêm một chút. Khoảng cách mà em cảm thấy mỗi lúc lại bé đi. Anh đã kể cho em những chuyện riêng tư và sẵn lòng trả lời những điều băn khoăn của em. Anh kể cả chuyện kiếm tiền, hic, những chuyện mà phải thực sự tin cậy và cảm thấy có thể được chấp nhận, được yêu thương, người ta mới có thể bộc bạch.
Anh yêu em nhiều không nhỉ??? Chắc là mới một chút thôi. Em sẽ làm cái tình ấy ngày càng tăng theo thời gian, khi mà mình đã thật thân thiết.
Em bảo anh “mới có 2 tháng mà sao em thấy như đã quen anh từ lâu lắm”... thì anh bảo “2 tháng là quá đủ dài”. Em thật sự thú vị vì sự đồng cảm, hay đúng hơn là sự hợp nhau về sở thích của mình. Hôm đầu tiên anh hỏi em gặp nhau ở đâu, em định hẹn ở Paris Deli nhưng chưa tiện nói, thì anh đã bảo “thế đến Paris Deli nhé”. Một hôm khác đi uống cafe, khi phục vụ bê đồ uống ra thì cả e và anh mới biết mình cùng gọi Magerita. Khi đi ăn phở, mình cùng muốn ăn phở bắp. Khi em định bảo anh ăn buffet trưa ở Tara, thì anh cũng gợi ý em ngay quán đó. Rồi hôm nay khi đi ăn sáng, anh đã chờ xem em gọi gì, và em hơi bất ngờ khi mình cùng gọi bún bò.
Sự giống nhau này, như hôm em bảo thèm ăn kem thì anh cũng hào hứng vì đang thèm kem… mặc dầu không có ý nghĩa gì lắm trong chuyện yêu đương… nhưng chắc chắn đã làm mình rất thú vị, và hơi bất ngờ, anh nhỉ?
Thôi, muộn rồi, em đi ngủ đây, hôn anh.
Oh, hoá ra a đi QNinh về sớm, a gọi cho e những 6 lần, và đt thì vẫn trong tình trạng k liên lạc được. Thực ra đúng là a rất dễ chịu. A chẳng phàn nàn gì việc phải đợi e chỉ vì k gọi cho e được; cũng chẳng thấy việc đt e mất sóng là có vấn đề; a bảo “cần gì phải đổi đt, cứ coi như về nhà tắt máy là xong”.
No comments:
Post a Comment