Mệt nhoài

Cả tuần mệt nhoài vì công việc. Chán chả buồn chết. Chả biết kêu trời, kêu đất hay kêu mây. Mệt điên. Không ngẩng mặt lên được. Thần sắc đi xuống rõ. No make up, nothing. Just try to get dressed best as I could.
Thế nào nhỉ. Chán kiểu tóc này phát điên. Mong chờ đến thứ 7 không tả nổi. Việc thì đù ú, có máu me gì cũng chả off được. Mẹ kiếp.
MD hỏi mọi người giữa bàn ăn, đại ý là ai hạnh phúc. Mình bảo bất kỳ ai nói tôi hạnh phúc là đang tự lừa dối mình. Hạnh phúc là nhất thời, mọi thứ có thể thay đổi. Rồi im lặng, vì hiểu mình đang xì trét. Cả ngày hôm ấy không thấy một nụ cười trên mặt.
Em chuyển lời từ một đồng nghiệp mới rằng chị khéo léo và duyên dáng. Hic, em mà thấy mình những ngày này thì có nói được thế nữa không. Nhưng thôi, tự cho là mình duyên dáng đi, không nghĩ vậy thì sống thế đêk nào được. Làm như trâu điên, thế này là sống à, thế này là tự đày ải mình. Thôi, tự nhủ, rồi sẽ chóng qua, sẽ có những điều để quân bình trở lại.
Thế thôi nhỉ. Chuyện của cả tuần đấy, lằng nhà lằng nhằng, chẳng ra đầu, chẳng ra đuôi. Vui. Vẫn vui. Đời vẫn tươi. Có quá nhiều điều thú vị chờ đón khám phá từng ngày. Chỉ mong mọi việc suôn sẻ, bõ công mình và anh em bù đầu, bù tai. Thôi, dinner đã.

1 comment:

Anonymous said...

Hiii...duyen dang that ma, lai qua kheo leo la dang khac kakaka..ai o TA ma cha biet chu!.